Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 293

Chương 293
Vừa khéo lúc này người đàn ông thờ ơ nhìn tới, hơi nheo mắt lại khi phát hiện sự hiện diện của một người và một con hổ khác.

“Ý tưởng của cậu sợ rằng phải thất bại rồi.”

“Cái gì?” Người đàn ông đầu đinh không tin, cho đến khi anh ta nhìn theo tầm nhìn của người đàn ông dẫn đầu, nhận thấy một người và một hổ xong thì ngạc nhiên mấy giây: “Lại có người tới trước chúng ta một bước ư? Có điều không sao cả, chỉ có một đứa thôi, chúng ta có thể xử lý dễ dàng.”

“Vậy ư?” Người đàn ông dẫn đầu bật cười giễu cợt, đá người đầu đinh một phát: “Cậu nhìn kỹ chút đi, con đang đứng bên cạnh cậu ta chính là động vật gì?”

“Chẳng phải là một con hổ trắng sao?” Người đàn ông đầu đinh muộn màng nhận ra: “Chờ đã! Con hổ trắng biến dị kia...”

Ánh mắt của anh ta đảo qua đảo lại giữa hổ trắng biến dị và hổ trắng nhỏ: “Ha, là một nhà à.”

Dứt lời, tầm mắt của người đàn ông nhìn về phía Thẩm Chi Hủ mang theo một tia dò xét: “Đại ca, từ khi nào thành phố Hồng Diễn của chúng ta có một nhân vật ghê gớm như vậy xuất hiện thế?”

Người kia không lên tiếng, mà là nhìn con hổ trắng nhỏ đang giận dữ nhìn chòng chọc mình kia, chẳng lẽ nó đã nghe thấy những lời vừa rồi của Chu Minh Hùng, bây giờ đang ghi hận bọn họ ư?

Thật thú vị.

Người đàn ông mỉm cười hứng thú, sau đó trả lời vấn đề của Chu Minh Hùng: “Cậu quên lần trước A Thất nói có mấy người mới tới chỗ Lý Tông Húc bên kia sao?”

Người đàn ông đầu đinh, cũng chính là Chu Minh Hùng sửng sốt một hồi, tiếp đó hoàn hồn lại, sắc mặt căng thẳng: “Đại ca, điều này có ảnh hưởng đến chúng ta hay không?”

Khu an toàn của bọn họ và khu an toàn của Lý Tông Húc lại không hợp nhau đâu, đối phương có người đáng gờm như vậy đến, cộng thêm bầy ong biến dị mà bản thân Trương Tuệ Ninh nuôi, một khi chống đối với bọn họ thì thật đúng là quá sức.

“Ai biết được?’ Lư Thu Lãng nhún vai, ánh mắt dời từ chỗ hổ trắng nhỏ nhìn sang đại thụ biến dị kia. Chỉ thấy hổ trắng biến dị hình như không có ý định tiếp tục chiến đấu nữa, nhanh chóng né tránh đợt tấn công của đại thụ biến dị một cách linh hoạt, rút lui ra khỏi phạm vi công kích, cuối cùng quay trở về bên cạnh một người một hổ kia.

Quả nhiên người đàn ông này nuôi động vật biến dị.

Ánh mắt của Lư Thu Lãng hơi sâu.

Thẩm Chi Hủ chú ý đến ánh nhìn chăm chú của đám người ở gần đó, chẳng qua anh chẳng thèm quan tâm mà chỉ nhìn hổ trắng lớn vẫn phấn chấn tinh thần như cũ, hỏi dò: “Mi có cần một viên tinh hạch không?”

Hổ mẹ lắc đầu từ chối.

Thẩm Chi Hủ thấy thế, lấy bát từ trong không gian ra rồi rót nước cho nó.

Lúc này hổ mẹ mới tiến tới, từ từ bổ sung lượng nước.

Động tác của anh không hề kiêng dè đám người kia, cho nên sau khi Chu Minh Hùng thấy rõ một mà này, bỗng dưng trợn to hai mắt.

“Dị năng giả không gian!” Chu Minh Hùng quay đầu nhìn về phía Lư Thu Lãng: “Đại ca, chúng ta có cần...” Anh ta ra dấu cắt cổ.

Đuôi mắt Lư Thu Lãng nhướng lên, lại đá cho anh ta một phát: “Đần à? Rõ ràng cậu ta biết chúng ta ở đây, hiện tại lại không lo lắng để lộ dị năng trước mặt chúng ta, chứng tỏ cậu ta có thực lực, hoàn toàn không sợ chúng ta cướp!”

“Ai biết cậu ta có phải là tên ẻo lả hay không?” Chu Minh Hùng lẩm bẩm một câu.

Lư Thu Lãng lười đáp lời, nhìn tổ hợp một người hai hổ kia thật sâu, thấp giọng lên tiếng: “Chúng ta đi.”

“Ơ? Cứ như vậy đi à?” Chu Minh Hùng không cam lòng, nhưng đại ca Lư Thu Lãng của anh ta đã dẫn những người còn lại rời đi. Không có cách nào, anh ta chỉ đành ấm ức đi theo đồng bọn.

Kiều Nghệ thấy bọn họ rời đi, khẽ ha hả một hơi.

“Ngao Ngao sao vậy?”

“Grừ grừ...” Xem như bọn họ biết điều!

Thẩm Chi Hủ thuận thế nhìn theo, chỉ thấy bóng lưng của đám người kia, đôi mắt hơi nheo lại, không lên tiếng.

 


Bình Luận (0)
Comment