Chương 294
Đợi hổ trắng lớn bù nước xong rồi, Kiều Nghệ cũng uống một chút, sau đó mới hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng lên đường trước ánh mắt động viên của Người đẹp ốm yếu.
Cô chạy bước nhỏ đến bên cạnh đại thụ biến dị, lớn tiếng gầm lên.
Mặc dù đại thụ biến dị không có chỉ số thông minh gì đó, thế nhưng bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, cơn tức cũng bùng lên khiến đợt tấn công lần này còn hung mãnh hơn bao giờ hết.
Kiều Nghệ thấy thế thì kinh hồn bạt vía, cũng may cô có lòng tin với tấm chắn của mình. Lần này dưới sự công kích dữ dội của đại thụ biến dị, Kiều Nghệ đã cứng rắn chống đỡ được bốn mươi phút, nhiều hơn lần đầu tiên mười phút.
Khi cô mệt mỏi nhưng lại hào hứng chạy đến trước mặt Người đẹp ốm yếu, đại thụ biến dị cũng mệt mỏi rồi. Cho dù hổ mẹ chạy tới gây hấn như thế nào, nó cũng không nhúc nhích như ngọn núi, như thể nó không phải là một cái cây đại thụ biến dị, mà là một cây cổ thụ rất bình thường.
“Ngao Ngao thật là đáng gờm!”
Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô.
Kiều Nghệ được khen đến nở gan nở ruột, dùng sức cọ cọ vào cánh tay của Người đẹp ốm yếu. Sau đó cô lại nhìn sang đại thụ biến dị không thèm động đậy chút nào kia, cũng không nhịn được thở phào một hơi, lặng lẽ thắp một ngọn nến cho nó.
(Đại thụ biến dị: Mệt rồi, không làm nữa, tạm biệt nhau thôi.)
Cho dù khiêu khích như thế nào thì đại thụ biến dị cũng thờ ơ.
Đám Kiều Nghệ cũng không có ý định lấy tinh hạch của đại thụ biến dị, nhưng trước khi rời đi, Kiều Nghệ cảm thấy đại thụ biến dị bất động như núi có hơi đáng thương, không nhịn được chọc chọc vào ngực của Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, hay là chúng ta ném cho nó mấy tinh hạch đi, coi như là phí huấn luyện.
Kiều Nghệ trông mong nhìn Người đẹp ốm yếu.
"Sao vậy?" Thẩm Chi Hủ hỏi.
"Grừ grừ." Cho đại thụ biến dị mấy tinh hạch đi.
Kiều Nghệ vừa nói vừa chỉ vào đại thụ biến dị, sau đó còn khoa tay múa chân vẽ hình dạng của tinh hạch.
Sau khi Thẩm Chi Hủ hiểu ra thì không khỏi ngạc nhiên: "Muốn cho cây biến dị tinh hạch sao?"
Đúng vậy!
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ sờ lên cằm, cũng không phải là anh tiếc tinh hạch, chỉ cảm thấy hổ trắng nhỏ rất dễ mềm lòng, nhưng cũng không sao, anh tự nguyện nuông chiều.
Thẩm Chi Hủ nghĩ như vậy rồi móc ra mấy quả tinh hạch, đi với hổ trắng nhỏ về phía đại thụ biến dị.
Đại thụ biến dị cảm nhận được động tĩnh nhưng vẫn kiên quyết không nhúc nhích.
Đây là học thông minh ư?
Thẩm Chi Hủ dở khóc dở cười ném tinh hạch xuống dưới gốc cây đại thụ biến dị, chỉ thấy lúc này đại thụ biến dị không vững vàng được nữa, bộ rễ bật ra khỏi mặt đất rồi cuốn tinh hạch vào trong đất. Sau đó nó lặng yên đứng thẳng, cứ như dáng vẻ con khỉ hấp tấp vừa rồi không phải do nó làm ra vậy.
Kiều Nghệ trợn mắt hốc mồm, quay đầu nhìn về phía hổ mẹ và Người đẹp ốm yếu.
"Nó nhận rồi, chúng ta đi thôi."
Bọn họ còn đang ở trong phạm vi tấn công của đại thụ biến dị, nhưng mà đại thụ biến dị cuốn tinh hạch đi cũng không hề có dấu hiệu tấn công, cũng không biết là mệt mỏi thật hay là đang chờ cơ hội.
Kiều Nghệ gật gật đầu, một người hai hổ rời đi.
Chờ họ đi xa, lúc này đại thụ biến dị mới vươn nhánh cây của mình ra, dường như có hơi vui mừng.
Rời khỏi đại thụ biến dị, Thẩm Chi Hủ dẫn hổ trắng nhỏ đi tới đường dành riêng cho người đi bộ sầm uất của thành phố Hồng Diễn trước ngày tận thế, chỉ là không có nhiều zombie nữa, hầu như đều bị thực vật biến dị gần đó tiêu diệt, mà dọc đường họ tới đây cũng gặp phải không ít thực vật biến dị cấp thấp hung ác. Bọn chúng không biết điều giống như đại thụ biến dị, tất cả đều bị Kiều Nghệ và hổ mẹ phối hợp giải quyết.
"Có bệnh viện thú cưng kìa." Ánh mắt Thẩm Chi Hủ sáng lên khi trông thấy biển hiệu của bệnh viện thú cưng, anh bước nhanh tới, Kiều Nghệ và hổ mẹ chưa kịp đuổi theo thì anh đã thu tất cả mọi thứ trong bệnh viện thú cưng vào không gian, tốc độ đó nhanh đến mức khiến Kiều Nghệ nhìn trân trân không nói nên lời.
(Thẩm Chi Hủ: Nóc nhà không chiều thì chiều ai bây giờ!)