Chương 296
"Được, ngày mai sẽ xuất phát, các anh ổn chứ?"
"Đương nhiên rồi." Thấy Trình Dao đồng ý, Lý Tông Húc thở phào một hơi.
Đợi sau khi đoàn người Lý Tông Húc rời đi, lúc này Trình Dao mới nói với đám Lý Văn Bân về chuyện nhà máy bột mì. Lý Văn Bân biết Thẩm Chi Hủ không có hứng thú với nhiệm vụ lần này thì do dự hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm, đồng ý với đề nghị của Trình Dao và cùng họ đi tới nhà máy bột mì.
Thẩm Chi Hủ bận rộn trong phòng bếp, lỗ tai anh rất thính nên nghe thấy tiếng động trong phòng khách, anh không hề lay động với nhà máy bột mì mà họ nói, thậm chí còn tâm trạng vô cùng tốt pha cho mẹ con hổ trắng nhỏ một bát sữa dê ấm.
***
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Trình Dao xuất phát một cách hoành tráng, toàn bộ nơi nhà ở chỉ còn lại đám Thẩm Chi Hủ, họ lười biếng giải quyết bữa sáng rồi xuất phát tới chỗ của đại thụ biến dị một lần nữa.
"Ngao Ngao, đi thôi."
Thẩm Chi Hủ vỗ vỗ đầu của hổ trắng nhỏ, bảo cô đi khiêu khích đại thụ biến dị, cô hiểu ý, vừa tiến lên vừa phóng ra tấm chắn của mình, lúc tới gần đại thụ biến dị mới bắt đầu gầm gừ khiêu khích.
Hôm nay, đại thụ biến dị dường như khôi phục sức sống, sau sự khiêu khích của Kiều Nghệ thì cành cây linh hoạt vung đánh vào tấm chắn của Kiều Nghệ từng chút một, còn hung hãn và mạnh bạo hơn hôm qua.
Hổ mẹ nhìn cảnh tượng này thì càng nóng lòng hơn.
Thẩm Chi Hủ chú ý tới, anh suy tư mấy giây rồi cũng để cho hổ trắng lớn đi lên.
Kết quả là mẹ con Kiều Nghệ biến đại thụ biến dị thành máy móc tập luyện, một người huấn luyện cường độ tấm chắn của mình, một người huấn luyện tốc độ tránh né của mình.
Thẩm Chi Hủ nhìn đồng hồ, yên lặng tính toán thời gian chống đỡ của hổ trắng nhỏ.
"Ba mươi phút."
"Ba mươi lăm phút."
"Bốn mươi phút, đạt đến kỷ lục của hôm qua rồi."
Thẩm Chi Hủ tiếp tục tính toán khi thấy hổ trắng nhỏ không có ý định lui về.
"Bốn mươi lăm phút."
Thẩm Chi Hủ vừa dứt lời thì thấy hổ trắng nhỏ vội vã rút lui ra khỏi phạm vi tấn công của đại thụ biến dị, hổ trắng lớn cũng lui về theo, chỉ còn lại đại thụ biến dị điên cuồng vung vẩy cành cây bất lực và phẫn nộ của nó.
"Lần này Ngao Ngao chống đỡ được bốn mươi lăm phút, rất lợi hại."
Thẩm Chi Hủ chuẩn bị sẵn nước lọc cho hai mẹ con, đặt ở trước mặt của các cô.
Kiều Nghệ nghe nói như vậy thì đôi mắt sáng lên.
"Grừ grừ?" Thật sao?
"Grừ grừ?" Vậy chờ tôi có thể chống đỡ được một giờ, tôi có thể tới khiêu chiến với đòn tấn công cấp 5 không?
Nhưng hình như thực vật biến dị cấp 5 không dễ tìm cho lắm, đến lúc đó chỉ có thể nhờ vào hổ mẹ.
Sau khi Kiều Nghệ bổ sung nước làm dịu cơn khát xong, cô tiếp tục hấp thu tinh hạch cấp 4 bổ sung dị năng, đợi đến khi cô khôi phục thể lực, hưng phấn đi khiêu khích đại thụ biến dị.
Nhưng mà có lẽ lần này đại thụ biến dị đã biết cái gì đó, nó không còn nôn nóng tấn công Kiều Nghệ mà chỉ duỗi cành của mình ra cẩn thận đụng vào tấm chắn, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Kiều Nghệ, cành cây nhanh chóng quấn chặt và phủ đầy tấm chắn của cô, không bao lâu đã quấn ra cành dây leo hình bán nguyệt.
Thẩm Chi Hủ bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đại thụ biến dị.
Chắc là đại thụ biến dị cảm nhận được mùi nguy hiểm, lực quấn có hơi lỏng ra, nhưng lại nhanh chóng siết chặt lại, ý định xoắn nát tấm chắn.
Hổ mẹ không bị đại thụ biến dị tấn công, nó nhìn nhóc con bị cuốn lấy, tức giận phát ra một tiếng gầm rú, dị năng hệ băng hóa thành lưỡi dao dày đặc khí lạnh, mạnh mẽ chặt đứt cành của đại thụ biến dị.
Đại thụ biến dị sợ hãi xào xạc thu hồi cành, Kiều Nghệ trong tấm chắn khôi phục được ánh sáng.
Nghĩ đến dáng vẻ bị quấn quanh đến kín mít không có kẽ hở của tấm chắn vừa rồi, trong lòng Kiều Nghệ vẫn còn sợ hãi, sau đó lại nghĩ đến chỗ thiếu sót của tấm chắn, đó là sẽ bị người có tâm phát hiện ra hạn chế của tấm chắn, rồi dùng phương thức giống đại thụ biến dị loại này để tiêu diệt cô.
Kiều Nghệ không rét mà run, vội vàng thối lui ra khỏi phạm vi tấn công của đại thụ biến dị và chạy đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu tìm kiếm sự an ủi.