Chương 297
Thẩm Chi Hủ nghĩ lại cũng hơi sợ, nếu như không phải hổ trắng lớn ra tay trước thì chắc là anh sẽ dùng lưỡi dao không gian chém giết cây đại thụ biến dị này.
"Ngao Ngao đừng sợ, tôi ở đây." Thẩm Chi Hủ vội vàng ôm hổ trắng nhỏ vào trong lòng, dịu dàng an ủi.
"Grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, dị năng này của tôi ngoài phòng ngự và va chạm thì không có tính tấn công nào khác, tôi chợt cảm thấy là tôi rất yếu.
Kiều Nghệ nhăn mũi một cái, lần đầu tiên bất mãn với dị năng ngăn cách của mình.
"Ngao Ngao sao vậy?" Thẩm Chi Hủ nâng mặt hổ trắng nhỏ lên, trán áp vào cô, ánh mắt đầy lo lắng.
Kiều Nghệ bỗng nhiên không muốn nói chuyện, đôi mắt tròn xinh đẹp màu xanh nhạt có hơi mờ đi.
"Ngao Ngao đừng buồn, em đã rất giỏi rồi."
"Grừ grừ." Nhưng mà tôi không thể giải quyết kẻ địch một mình được.
Kiều Nghệ buồn đến nỗi lỗ tai cũng cụp xuống.
Thẩm Chi Hủ cũng không biết phải an ủi hổ trắng nhỏ như thế nào, nhưng cô như thế này lại khiến cho anh rất đau lòng, chỉ có thể không ngừng nhớ lại dị năng của hổ trắng nhỏ, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
"Ngao Ngao đã từng nghĩ dùng tấm chắn của em để giết zombie chưa?"
"Grừ grừ?" Cái gì cơ? Người đẹp ốm yếu, anh đang nói dùng tấm chắn đánh bay zombie hả?
"Đó là em có từng thử ngay từ đầu không cần phóng tấm chắn ra, mà lúc chúng sắp tới gần phạm vi tấm chắn của em thì phóng tấm chắn ra xem có hiệu quả gì không?"
Hả…?
Đúng là Kiều Nghệ chưa từng nghĩ tới điều này, cô ngơ ngác nhìn Người đẹp ốm yếu rất lâu, lâu đến mức hổ mẹ trở về thì cô mới lấy lại tinh thần, từ từ kêu to.
"Grừ grừ." Tôi chưa từng thử.
"Grừ grừ." Nhưng có thể thử một lần.
Ánh mắt Kiều Nghệ không khỏi rơi lên cây đại thụ biến dị đã yên tĩnh lại.
"Muốn thử một lần không?" Sợ hổ trắng nhỏ sẽ sợ hãi, Thẩm Chi Hủ còn nói thêm: "Tôi sẽ che chở cho em, không để em bị thương."
Trong lòng Kiều Nghệ ấm áp, tâm trạng có hơi thấp thỏm cũng được Người đẹp ốm yếu xoa dịu.
Cô rên rỉ một tiếng và cọ xát vào lòng bàn tay của Người đẹp ốm yếu, lúc này mới khôi phục lại tinh thần, chạy về phía đại thụ biến dị.
Lần này, cô không vội phóng tấm chắn ra mà khiêu khích đại thụ biến dị, lúc nó đánh tới, cô nắm bắt thời gian phóng tấm chắn ra, chỉ thấy cành cây vung ra muốn đánh lên người mình bị tấm chắn phong bế và cắt đứt trong nháy mắt, những cành cây mất đi sức sống rơi lả tả xuống mặt đất bên trong tấm chắn.
Kiều Nghệ ngây ngốc, hoàn toàn không ngờ rằng tấm chắn của mình lại có thể lợi hại như vậy.
Nhưng vẫn phải luyện tập thêm, nếu không thuần thục thì sẽ bị thương.
Đại thụ biến dị bị chém đứt rất nhiều cành cảm thấy uất ức, nói thế nào cũng không tấn công đám Kiều Nghệ nữa.
Kiều Nghệ nhìn đại thụ biến dị không nhúc nhích cũng có hơi áy náy, bảo Người đẹp ốm yếu cho nó tinh hạch, lúc này họ mới rời đi nơi khác, tìm thực vật mới để luyện tập cách dùng mới cho dị năng ngăn cách của cô.
(Đại thụ biến dị: Sao lại là các người nữa vậy? Ôi, tâm mệt quá!)
***
Trình Dao dẫn đám người Lý Tông Húc tới nhà máy bột mì ba ngày, Thẩm Chi Hủ thì dẫn mẹ con hổ trắng nhỏ đi dạo ở thành phố Hồng Diễn ba ngày.
Trong ba ngày này, Kiều Nghệ không ngừng luyện tập kỹ năng mới của mình, tiêu diệt tất cả thực vật biến dị cấp 4 trở xuống, cuối cùng đưa ánh mắt đặt ở trên người zombie, lại quên mất zombie không sạch sẽ như thực vật biến dị.
Kiều Nghệ vừa sử dụng kỹ năng mới đã bị máu hôi tanh trên người zombie bắn tung tóe khắp người làm cho cô tức giận đến sắp khóc, cho dù Người đẹp ốm yếu an ủi thế nào thì tâm trạng của cô cũng buồn bực.
Đợi cô phấn chấn lại, nói thế nào cũng không chịu sử dụng kỹ năng mới với zombie, khiến hổ mẹ và Thẩm Chi Hủ cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.