Chương 300
Mấy người Cao Hoằng Khải thụ sủng nhược kinh nhìn Thẩm Chi Hủ, cuối cùng vẫn là Lý Văn Bân lấy lại tinh thần và kể chi tiết những chuyện đã xảy ra ở nhà máy bột mì.
Hóa ra trên đường đi đến nhà máy bột mì có Lý Tông Húc dẫn đường nên họ tránh được rất nhiều nguy hiểm, nhưng không ai ngờ rằng zombie chiếm cứ ở nhà máy bột mì lại có cấp 6! Nó còn là zombie hệ kim có sức sát thương cực mạnh.
Nó đánh cho họ bất ngờ không kịp chuẩn bị, cũng may là có Trình Dao dị năng giả cấp 5 và hai dị năng giả cấp 4 là Phù Nhã Vấn và Triệu Tư Trạch ở đó. Họ gian nan giải quyết zombie cấp 6, mặc dù không có ai tử vong nhưng ít nhiều cũng bị dị năng hệ kim làm cho bị thương.
Zombie hệ kim cấp 6!
Kiều Nghệ không nhịn được lùi lại mấy bước, mông đụng vào bắp chân Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ cũng có hơi bất ngờ, còn chưa tới nửa năm mà thành phố Hồng Diễn đã sinh ra một con zombie cấp 6 ư?
Nơi này đúng là “người giỏi đất thiêng”.
Cao Hoằng Khải thấy Thẩm Chi Hủ không nói gì thì nói tiếp lời của Lý Văn Bân: "Vết thương này của chúng tôi vẫn còn nhẹ đấy, đám Lý Tông Húc nghiêm trọng hơn, phải đợi họ nghỉ ngơi mấy ngày chúng tôi mới có thể rời khỏi thành phố Hồng Diễn."
Nghe nói phải rời khỏi thành phố Hồng Diễn, Kiều Nghệ và hổ mẹ không khỏi nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Lý Văn Bân thấy vậy thì trong lòng hồi hộp, dè dặt hỏi: "Anh Thẩm muốn về căn cứ Hoài Long với chúng tôi không?"
Trình Dao cũng không thay đổi sắc mặt nhìn Thẩm Chi Hủ.
"Ngao Ngao muốn về không?" Thẩm Chi Hủ quẳng vấn đề này cho hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ cũng bối rối nhíu chặt lông mày, khóe mắt lơ đãng nhìn thấy ánh mắt vừa mong chờ vừa thấp thỏm của đám người Cao Hoằng Khải. Cô chợt nghĩ về căn cứ Hoài Long cũng không sao, đến lúc đó nghỉ ngơi ở trong căn cứ Hoài Long đủ rồi thì họ còn có thể đi khám phá những thành phố khác.
Nghĩ như vậy nên Kiều Nghệ đã có quyết định, cô khẽ gật đầu dưới ánh mắt của mọi người.
"Grừ grừ." Vậy thì cùng nhau trở về đi.
"Grừ grừ!" Nhân lúc họ nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta tiếp tục đi chiến đấu với zombie cấp cao!
Một ngày không nhìn thấy đại thụ biến dị, đúng là cô có hơi “nhớ”!
Kiều Nghệ thầm nghĩ.
Đám người Lý Văn Bân thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy cũng không nói gì thêm, với anh thì đi đâu cũng được, chỉ cần hổ trắng nhỏ ở bên cạnh mình là được rồi.
"Xác định xong thời gian trở về thì nói với tôi một tiếng."
Thẩm Chi Hủ dứt lời thì dẫn hai con hổ trắng lên lầu.
Dưới lầu, mấy người Trình Dao cũng thảo luận về việc trở về.
(Đại thụ biến dị: Làm ơn đừng tới nữa, tâm mệt quá trời rồi!)
***
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong Thẩm Chi Hủ dẫn hai con hổ trắng đi tìm Lý Tông Húc. Anh vừa tới chỗ họ ở mới biết là Lý Tông Húc không ở đây, anh ta đã đi tới căn nhà sát vách, thế là bọn họ được người đàn ông cao gầy tên là Hách Nguyên dẫn tới căn nhà sát vách.
Vừa bước vào căn nhà bên cạnh, Kiều Nghệ thấy trong sân trồng rất nhiều loại hoa cỏ, đương nhiên những thứ này không đủ để Kiều Nghệ tấm tắc kinh ngạc, điều khiến cô ngạc nhiên là một đàn ong biến dị to bằng nắm tay của người trưởng thành đang bay lượn phía trên hoa cỏ.
Ong mật to quá!
Kiều Nghệ kinh hãi lùi lại mấy bước, hổ mẹ lập tức cản trước người nhóc con, đôi mắt tròn màu xanh lam nhạt vô cùng cảnh giác.
Có lẽ là nhìn thấy lưng hổ trắng lớn căng cứng làm ra tư thế tấn công, Hách Nguyên vội vàng nói: "Đừng sợ, những đàn ong biến dị này là chị Tuệ Ninh nuôi, không tấn công con người đâu."
Là con người nuôi ư?
Kiều Nghệ ngạc nhiên, đánh giá đàn ong biến dị to bằng nắm đấm của người trưởng thành từ trên xuống dưới. Tiếc là cô chưa bao giờ thích loại côn trùng như thế này, chỉ nhìn vài lần đã cảm thấy toàn thân run rẩy. Cô vội vàng di chuyển ánh mắt, trong lòng nảy sinh sự tò mò với chị Tuệ Ninh nuôi đàn ong biến dị này.
Chương Sau »