Chương 299
Thú vị đấy!
Thẩm Chi Hủ vô thức liếm liếm đôi môi mỏng, lần đầu tiên phát hiện zombie có thể phát hiện được lực không gian của mình, chẳng lẽ là dị biến ư?
Kiều Nghệ nhìn thấy rõ ràng những thay đổi rất nhỏ của Người đẹp ốm yếu, trái tim bỗng nhảy lên.
"Grừ grừ?" Người đẹp ốm yếu, chuyện gì xảy ra vậy?
"Ngao Ngao chú ý, có thứ gì đó không sợ chết đang tới đây."
Thứ không sợ chết?
Là thứ gì?
Dù Kiều Nghệ tò mò nhưng cũng nghe lời mà cảnh giác hơn, hổ mẹ ở bên cạnh cũng trong trạng thái tương tự.
Chẳng bao lâu, một tiếng gào thét khó nghe vang lên, cửa thoát hiểm của hành lang bị một lực lớn phá tan, phát ra âm thanh vang dội.
Kiều Nghệ không khỏi chăm chú nhìn lại, khi thấy cái gọi là thứ không sợ chết trong miệng Người đẹp ốm yếu lại là một con zombie cường tráng cao khoảng hai mét, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Mèn đét ơi, khứa zombie này cao quá trời!
Lần đầu tiên Kiều Nghệ nhìn thấy zombie cao và cường tráng như vậy, còn cao lớn hơn zombie hệ tinh thần ở nhà máy chế biến lương thực trước đó!
Ánh mắt màu trắng đục của zombie sức mạnh nhanh chóng khóa chặt trên người Thẩm Chi Hủ. Nó gào thét một tiếng, cầm lấy cửa thoát hiểm bị nó đụng rơi đánh về phía Thẩm Chi Hủ.
Người đẹp ốm yếu cẩn thận!
Trái tim Kiều Nghệ bỗng nhảy lên cổ họng, thấy cửa thoát hiểm còn chưa rơi vào Người đẹp ốm yếu thì nửa đường đã bị sức mạnh nào đó xoắn thành từng mảnh nhỏ.
Là lực không gian!
Kiều Nghệ lại một lần nữa than thở sự lợi hại của lực không gian.
Có lẽ zombie sức mạnh bất mãn khi đòn tấn công của mình bị ngăn cản, nó lại tiện tay cầm vật phẩm cỡ lớn lên và ném về phía Thẩm Chi Hủ.
Nhưng mà lần nào cũng bị lực không gian xoắn nát, tấn công thất bại.
"Phế vật." Thẩm Chi Hủ lẩm bẩm một tiếng, còn tưởng là zombie dị biến, không ngờ lại vô dụng như vậy. Anh chẳng thèm dông dài với zombie sức mạnh, cho nên chưa được vài giây đồng hồ, lực không gian xoắn nát zombie sức mạnh như là xoắn nát vật phẩm, thịt văng ra bốn phía. Kiều Nghệ kinh ngạc phóng tấm chắn ra một cách vô thức, nhưng cô để ý là những miếng thịt này cũng không hề văng ra, giống như là bị thứ gì đó cản lại.
Kiều Nghệ ngơ ngác nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
"Ngao Ngao đừng sợ, mấy thứ bẩn thỉu sẽ không rơi lên người em đâu." Thẩm Chi Hủ trấn an, lần trước chỉ bị máu của zombie bắn khắp người mà hổ trắng nhỏ đã sầu não uất ức cả ngày, sao hôm nay anh có thể để thứ ô uế dính lên người hổ trắng nhỏ nữa được chứ?
Thẩm Chi Hủ thầm khen ngợi sự chu đáo của bản thân.
Chòm râu của Kiều Nghệ run lên, từ từ thu hồi tấm chắn của mình, nhưng khi ngửi thấy mùi hôi thối trong không khí thì cô vẫn không nhịn được mà nôn khan mấy lần.
Thẩm Chi Hủ dừng lại nhìn "kiệt tác" của mình thì có hơi ảo não, vẫn rất tanh tưởi, lần sau không thể như thế này được, nhìn hổ trắng nhỏ ghê tởm đến mức nôn khan làm anh đau lòng quá trời.
Anh vừa ngẫm nghĩ vừa đeo găng tay cầm lên một viên tinh hạch màu hổ phách.
Thẩm Chi Hủ rửa sạch tinh hạch rồi cất kỹ và ném găng tay đi, sau khi rửa sạch hai tay của mình mới đi về phía hổ trắng nhỏ.
"Ngao Ngao, chúng ta về nhé?"
Hôm nay ra ngoài đã đủ lâu, đến lúc về rồi.
Kiều Nghệ gật gật đầu, để mặc Người đẹp ốm yếu vuốt ve lưng của mình.
***
Lúc gần tối họ về tới khu vực an toàn, vốn tưởng rằng mấy người Trình Dao sẽ còn ở bên ngoài mấy ngày nữa nhưng họ đã trở về, trên người bọn họ đều có vết thương, ngay cả Trình Dao cũng không ngoại lệ.
Kiều Nghệ kinh ngạc, đánh giá Trình Dao từ trên xuống dưới vài lần.
Ngay cả nữ chính cũng bị thương, chứng tỏ nhà máy bột mì này rất nguy hiểm!
"Anh Thẩm, các anh về rồi!" Cao Hoằng Khải vừa thay thuốc cho vết thương của mình vừa nói chuyện với Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, vốn định đưa mẹ con hổ trắng nhỏ về phòng thì thấy gương mặt tò mò của hổ trắng nhỏ, anh trầm ngâm mấy giây rồi chủ động mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"