Chương 312
“Ngao Ngao!” Thẩm Chi Hủ cố làm ra vẻ tức giận trợn mắt nhìn hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ kinh hãi đến mức lỗ tai dựng thẳng, nhìn trái một hồi nhìn phải một lúc, chỉ là không nhìn Người đẹp ốm yếu.
Ôi chao! Cô bị Người đẹp ốm yếu phát hiện rồi!(〃ノωノ)
“Em học thói xấu này từ đâu đấy hả?” Thẩm Chi Hủ ngồi xổm xuống, bưng mặt của hổ trắng nhỏ lên nhào nặn một hồi, giày vò cho cô hoàn toàn chóng mặt, bấy giờ mới bỏ qua cho cô.
Thật lâu sau Kiều Nghệ mới tỉnh táo lại, nhìn Người đẹp ốm yếu với vẻ lấy lòng. Cô vốn muốn cọ cọ vào bắp chân anh, nhưng nghĩ đến quần anh bị mình làm bẩn, không muốn cọ nên chỉ đành mở to mắt nhìn.
“Lần sau không được như vậy nữa.” Thẩm Chi Hủ dạy dỗ.
“Ngao ngao...” Tôi biết rồi mà.
Kiều Nghệ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn về phía cá trắm cỏ biến dị.
“Grừ grừ...” Trong cái hồ này chỉ có một con cá trắm cỏ biến dị như vậy thôi sao?
“Cá trắm cỏ biến dị có thể ăn, đợi lát nữa để Đại Bạch đóng băng nó lại, tôi cất vào không gian cho bản thân chúng ta ăn.”
Ánh mắt của Kiều Nghệ sáng lên.
Thịt cá tươi nha! Tuyệt vời quá đi!
Cô hưng phấn nhìn về phía hồ nước, suy nghĩ xem trong hồ có còn cá trắm cỏ biến dị hay không.
Thẩm Chi Hủ vừa liếc mắt cũng biết hổ trắng nhỏ đang nghĩ gì, buồn cười lắc lắc đầu.
“Trong hồ này cũng có rất nhiều cá trắm cỏ biến dị, cấp bậc đều rất thấp, lá gan cũng nhỏ, không giống con dám đánh lén em vừa rồi.”
“Grừ grừ...” Phải rồi, cá trắm cỏ biến dị cũng xem như là máu thịt tươi sống mà, tại sao zombie ở đây không ăn chúng nó nhỉ?
Có lẽ Thẩm Chi Hủ đoán được thắc mắc của hổ trắng nhỏ, anh ngẫm nghĩ một hồi sâu, lúc này mới giải thích: “Hồ ở đây là nước chảy, chắc có đường bơi ra bên ngoài, cho nên cá không bị zombie ăn sạch sẽ.”
Thì ra là như thế. Kiều Nghệ hiểu rồi.
“Ngao Ngao muốn bắt cá trắm cỏ biến dị à?”
Thịt của động vật biến dị đều ngon hơn của động vật bình thường, Thẩm Chi Hủ muốn mẹ con hổ trắng nhỏ ăn ngon, mới nảy ra ý nghĩ bắt cá trắm cỏ biến dị.
Tiếc là không gian của anh không thể cất giữ cá sống, chỉ có thể đóng băng xác cá trắm cỏ biến dị lại.
Thẩm Chi Hủ phiền muộn nhíu mày lại.
Kiều Nghệ vui vẻ, cái đuôi khẽ vung vẩy.
“Grừ grừ...” Có được không có được không?
“Em đừng xuống nước, để tôi bắt là được rồi.” Nói xong, Thẩm Chi Hủ lấy thức ăn cho cá từ trong không gian ra giống như đang làm trò ảo thuật, sau đó đổ chúng vào trong hồ.
Kiều Nghệ sửng sốt.
Trời ơi, rốt cuộc trong không gian của Người đẹp ốm yếu chứa những thứ gì thế, sao ngay cả thức ăn cho cá cũng có?
Thức ăn cho cá vừa mới đổ vào trong hồ đã hấp dẫn rất nhiều cá trắm cỏ biến dị, cũng ngay lúc này Thẩm Chi Hủ dùng lưới cá vớt chúng nó lên. Hổ mẹ đứng ở bên cạnh canh đúng thời cơ thả dị năng hệ băng ra, đóng băng cá trắm cỏ biến dị còn sống lại.
Một người một hổ phối hợp vô cùng ăn ý, Kiều Nghệ không nhịn được vỗ tay cho bọn họ.
Thẩm Chi Hủ không có ý định đuổi cùng giết tuyệt đám cá trắm cỏ biến dị, anh thấy hổ trắng lớn đã đóng băng hơn mười con cá biến dị, cảm thấy đủ rồi, bấy giờ mới cất chúng vào trong không gian.
“Đến lúc chúng ta nên đi rồi nhỉ?”
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đây đã là 5 giờ 45 phút chiều, bọn họ có thể tìm một nơi để nghỉ ngơi chuẩn bị bữa ăn tối.
“Grừ grừ...” Ừ ừ, nghe Người đẹp ốm yếu hết!
Kiều Nghệ vừa nói vừa nhìn về phía anh.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì đứng dậy dẫn bọn họ trở lại chỗ đậu xe, đợi hai con hổ lên xe rồi, anh mới lên sau, nổ máy rời khỏi khu vui chơi.
Chập tối, anh tìm được một chỗ ở tương đối sạch sẽ, điều khiến anh hài lòng là ở đây không có dấu vết zombie dừng lại.
Chủ nhân của ngôi nhà này có lẽ cũng không ở bên trong khi tận thế nổ ra, Thẩm Chi Hủ vẫn còn tìm được đồ ăn vặt chưa quá hạn sử dụng ở trong nhà bếp, không chút nghĩ ngợi lập tức cất vào không gian.