Chương 311
Thẩm Chi Hủ cũng hiểu ý hổ trắng lớn, có lẽ nó muốn bọn họ đi theo.
“Đi nào Ngao Ngao, chúng ta đuổi theo Đại Bạch.”
Được rồi!
Đôi tai tròn nhỏ của Kiều Nghệ rung lên, nhắm mắt theo đuôi phía sau hổ mẹ.
Có lời nói trước đó của Người đẹp ốm yếu làm nền, trên đường Kiều Nghệ đuổi theo hổ mẹ nhìn thấy đông đảo thi thể zombie cũng không quá mức ngạc nhiên.
Thi thể của những zombie này đã chết từ lâu, đầu vỡ vụn, tinh hạch bên trong đã bị đồng loại của chúng hấp thụ từ trước rồi.
Kiều Nghệ liếc nhìn bọn chúng một cái rồi không nhìn tiếp nữa, bình chân như vại đi sau lưng hổ mẹ.
Khoảng hai mươi phút sau, hổ mẹ dẫn bọn họ tới một cái hồ nhỏ tự nhiên.
Nước hồ nhỏ khá là trong vắt, nhưng Kiều Nghệ nghĩ tơi nơi này từng có nhiều zombie chiếm giữ như vậy thì không có tâm trí muốn xuống nước. Cô lại nghĩ tới hổ mẹ dẫn bọn họ đến đây, chẳng lẽ…
“Grừ grừ…” Không phải là mẹ muốn ngâm mình đấy chứ?
“Grào grào…” Đừng đi, đừng đi mà, bẩn lắm đóa!
Đầu Kiều Nghệ lắc như trống bỏi.
Hổ mẹ nhìn cuối cùng cô một lát, móng vuốt vỗ xuống đầu nhóc con một cái không hề nương tay.
Không đau nhưng lại vỗ cho Kiều Nghệ choáng váng ngờ nghệch.
“Grào grào…” Tại sao mẹ lại đánh con chớ?
Kiều Nghệ đáng thương.
“Grừ…”
Hổ mẹ gầm gừ về phía hồ nước nhỏ.
“Grào grào…” Con đã nói là chỗ này không sạch sẽ rồi cơ mà, mẹ muốn ngâm nước thì chúng ta quay về rồi ngâm nha!
Nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của hổ mẹ, Kiều Nghệ sợ hãi. Cô vội vàng chạy ra sau lưng hổ mẹ, cắn đuôi nó dùng sức kéo về phía sau, không cho nó xuống nước.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, đầu tiên là lấy máy ảnh ra chụp một tấm rồi mới nói: “Ngao Ngao đừng lo lắng, không phải Đại Bạch muốn xuống nước đâu.”
Anh có thể thấy hổ trắng nhỏ không muốn hổ trắng lớn xuống nước, đồng thời cũng thấy được tại sao hổ trắng lớn lại không cảm thấy hứng thú với hồ nước nhỏ như vậy.
Lúc trước anh chỉ tập trung vào lũ zombie trong khu vui chơi mà lại không nhận ra rằng cái hồ nhỏ này cũng ẩn chứa một bí ẩn.
Động tác lôi kéo của Kiều Nghệ dừng lại.
Không phải xuống nước? Vậy tại sao hổ mẹ lại có hứng thú với hồ nước nhỏ như vậy?
Kiều Nghệ nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Người đẹp ốm yếu.
“Thật đấy, tin tôi đi.”
Kiều Nghệ do dự mấy giây, lúc này mới buông miệng.
“Grừ grừ…” Nếu như không phải mẹ muốn xuống nước vậy tại sao lại làm như thế?
Kiều Nghệ nhìn chằm chằm Người đẹp ốm yếu, muốn nghe anh giải thích.
"Có cái gì đó trong hồ nước nhỏ."
Có cái gì á?
Là cái gì cơ?
Kiều Nghệ giật mình, vô thức nhìn về phía hồ nước nhỏ.
Chất nước của hồ nước nhỏ không quá trong, Kiều Nghệ không nhìn thấy gì cả. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, cô đang định thu hồi ánh mắt tiếp tục hỏi Người đẹp ốm yếu thì khóe mắt lại bắt gặp một bóng đen. Kiều Nghệ giật mình theo bản năng tung tấm chắn ra, chỉ nghe thấy một tiếng coong, một mũi tên nước đâm vào tấm chắn của cô.
Kiều Nghệ trợn tròn mắt, đồng thời cũng nhìn thấy được thứ gì đang bắn ra mũi tên nước.
Đó là một con cá!
Cá biến dị!
Con cá biến dị đánh lén Kiều Nghệ bị hổ mẹ xử lý, lúc này đây nó đang nằm chết dí ở bờ hồ ẩm ướt.
Kiều Nghệ thu lại dị năng, cẩn thận xem xét, chỉ thấy con cá biến dị này dài hơn nửa mét. Nó vừa to vừa mập, vảy bên ngoài thân là màu trà trắng, bụng màu xám trắng.
Cô quan sát xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, đây là cá gì thế?
Kiều Nghệ không nhận ra, chỉ đành hỏi anh.
“Đây là cá trắm cỏ thường gặp, không ngờ nó sẽ biến dị.” Thẩm Chi Hủ nghĩ đến con cá trắm cỏ biến dị hệ thủy cấp 2 này không biết tự lượng sức mình mà đánh lén hổ trắng nhỏ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Hóa ra là cá trắm cỏ!
Kiều Nghệ biết rồi, tròng mắt cô đảo quanh, sau đó dùng móng vuốt khẽ đẩy đẩy xác con cá biến dị. Thế nhưng cô vừa mới đụng vào đã lập tức hối hận, bèn tỉnh bơ đến bên Người đẹp ốm yếu cọ cọ, nâng móng vuốt lên quẹt một phát lên quần anh.