Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 316

Chương 316
Kiều Nghệ nhìn Người đẹp ốm yếu, khẽ gật gật đầu.

Nhưng trước khi lên xe, cô vẫn nhìn đại thụ biến dị lưu luyến không thôi thêm mấy lần.

Haizz, đối tượng rèn luyện thú vị biết bao mà, sau này có lẽ cô sẽ không tìm được nữa.

Kiều Nghệ nhảy lên thùng xe, nằm trên đệm mềm mại với hổ mẹ.

Thẩm Chi Hủ lên xe, lái về khu vực an toàn.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, đại thụ biến dị đung đưa thân thể của mình một cách dữ dội. Nếu như có người trông thấy, bọn họ sẽ kinh ngạc phát hiện thân cây của nó “răng rắc” một tiếng mà nứt ra, một chồi non màu xanh nhạt nhô ra khỏi khe nứt. Sau đó, mấy rễ cây màu nâu nhạt chui ra khỏi khe nứt, đợi đến khi nó hoàn toàn chui ra ngoài thì hóa ra là một cây non mini cao khoảng 10cm.

Chỉ thấy lá cây xanh non của nó rung lên mấy lượt, rễ cây màu nâu nhạt giống như chân nhỏ của nó, lạch bà lạch bạch đuổi theo chiếc xe đã lái đi rất xa.

Cũng trong khoảng khắc nó rời đi này, cây cổ thụ um tùm rậm rạp lập tức khô héo, cành lá không còn sức lực rủ xuống giống như đã mất đi sức sống.

(Cây non mini: Vì để phát triển mạnh mẽ, bổn cây chỉ đành tự mình tìm một nhân viên nuôi dưỡng cho bản thân, à không, là chăn nuôi hổ QAQ.)

...

“Anh Thẩm, anh về quay về sớm như vậy à?”

Cao Hoằng Khải còn tưởng rằng Thẩm Chi Hủ lái xe ra ngoài là định ở bên ngoài cả ngày, nào ngờ đến giờ cơm trưa, bọn họ đã trở về.

“Ừ, tôi dẫn Ngao Ngao đi nói tạm biệt với bạn mà nó mới quen.”

Cái gì? “Bạn” mà Ngao Ngao mới quen?

Bạn bè gì cơ?

Cao Hoằng Khải ngây ngẩn, ai ngờ Thẩm Chi Hủ hoàn toàn không có ý định giải thích, anh ta không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Kiều Nghệ. Đáng tiếc hổ trắng nhỏ vốn dĩ không quan tâm đến anh ta, cắn đuôi hổ mẹ kéo nó ra sân, rõ ràng là muốn nằm phơi nắng trong sân.

Anh ta không biết làm sao, gãi gãi đầu rồi suy nghĩ một hồi, thấy Thẩm Chi Hủ không để ý đến mẹ con hổ trắng nhỏ, bèn lấy can đảm ra ngoài sân.

Cao Hoằng Khải ra sân lại không dám ở quá gần mẹ con hổ trắng nhỏ, chỉ đứng cách một mét mà hỏi.

“Ngao Ngao, mi quen bạn mới nào thế? Có thể nói với ta được không?”

Anh ta thật sự rất tò mò, lại không tiến quấn lấy Thẩm Chi Hủ hỏi, chỉ đành chạy đến hỏi hổ trắng nhỏ.

Cũng may tính cách của Kiều Nghệ cũng không tệ lắm, thấy cô yên lặng nhìn chằm chằm mình rồi kêu lên một tiếng.

“Grừ grừ...” Là một gốc đại thụ biến dị đó! Lúc mới quen nó là cấp 4, sau đó nhờ Người đẹp ốm yếu cho ăn đã thăng cấp đến cấp 5 rồi!

Mặt mày Cao Hoằng Khải đực ra, anh ta không hiểu “tiếng hổ” mà! Hoàn toàn không biết hổ trắng nhỏ đang nói gì!

Râu của Kiều Nghệ run lên, nâng móng vuốt lên khua tay múa chân vài cái, ai ngờ Cao Hoằng Khải càng ngày càng mù mờ.

Kiều Nghệ: “...”

Thật đần!

Không thông minh bằng Người đẹp ốm yếu gì cả!

Anh ta nhìn không hiểu hổ trắng nhỏ đang múa may cái gì, nhưng lại xem hiểu ánh mắt khinh bỉ của cô, bèn lúng túng sờ sờ đầu.

“Là ta quá ngu ngốc.” Nói đến đây, Cao Hoằng Khải thở dài một hơi.

Có lẽ là thông cảm với Cao Hoằng Khải, Kiều Nghệ còn an ủi anh ta.

“Grừ grừ...” Không sau đâu, đồng đội của anh không chê anh là tốt rồi.

Thẩm Chi Hủ pha nước mật ong xong đi ra, bắt gặp gương mặt sầu khổ của Cao Hoằng Khải, hổ trắng nhỏ đang nhìn anh ta với vẻ đồng cảm.

Anh hơi nhíu mày, cầm nước mật ong đi tới.

“Đang làm gì vậy?”

Cao Hoằng Khải bất ngờ nghe thấy giọng nói của Thẩm Chi Hủ, sợ đến ngồi không vững, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

Há há há há!

Thật sự là ngốc nghếch quá đi!

Kiều Nghệ khẽ ha ha mấy tiếng, rất giống như đang cười nhạo Cao Hoằng Khải.

Đáy mắt của hổ mẹ cũng thoáng lộ ra ý cười mỉa mai.

Sắc mặt anh ta trướng đến đỏ bừng, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất.

“Anh, anh Thẩm!”

“Ừ!” Thẩm Chi Hủ thu hồi nụ cười nơi đáy mắt, đặt nước mật ong xuống trước mặt hai mẹ con hổ trắng nhỏ.

“Anh Thẩm, đây là cái gì thế?” Cao Hoằng Khải tò mò hỏi.

 


Bình Luận (0)
Comment