Chương 317
“Nước mật ong.”
“Ơ? Hai mẹ con Ngao Ngao thích cái này à?” Cao Hoằng Khải nhớ lại chuyện Trương Tuệ Ninh dùng mật ong để đổi lương thực vào mấy ngày trước, khi đó anh ta vẫn không hiểu tại sao Thẩm Chi Hủ lại đồng ý đổi lấy mật ong.
Ở trong mắt anh ta, mật ong không thể lấp đầy bụng bằng lương thực, thế nhưng hiện tại thấy hổ trắng nhỏ và hổ mẹ thích, Cao Hoằng Khải mới hiểu tại sao Thẩm Chi Hủ lại đổi. Suy cho cùng anh rất cưng chiều hổ trắng nhỏ, hổ trắng nhỏ muốn ăn cái gì thì anh chắc chắn sẽ tìm về cho nó.
Nghĩ đến đây, Cao Hoằng Khải ước ao không thôi, nghĩ rằng kiếp sau anh ta đầu thai cũng làm một con hổ trắng nhỏ là được rồi, tốt nhất còn có thể gặp được con sen giống như Thẩm Chi Hủ vậy.
“Ừ.” Thẩm Chi Hủ dừng một chút, khóe mắt liếc thấy Cao Hoằng Khải không biết đang suy nghĩ gì, rất tốt bụng chỉ dẫn: “Nếu như anh có khả năng, cũng đổi lấy mật ong từ chỗ Trương Tuệ Ninh đi.”
Anh nhớ anh ta còn có cha mẹ, mật ong có thể bồi dưỡng dị năng, tất nhiên cũng có thể tẩm bổ sức khỏe cho người bình thường, cha mẹ anh ta uống nhiều cũng có lợi ích cho thân thể.
Cao Hoằng Khải sửng sốt, sau đó tim đập như sấm. Anh ta định hỏi gì đó, nhưng thấy sườn mặt lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ bèn nhịn xuống, âm thầm ghi nhớ điều anh nói trong lòng.
...
Trong nhà, Phù Nhã Vấn đang thả tinh thần lực của mình ra để huấn luyện kéo dài giới hạn của tinh thần lực một cách chán nản. Chỉ là huấn luyện bình thường hằng ngày lại khiến cô ta phát hiện ra điều gì đó, sắc mặt tái mét, lớn tiếng hét lên.
“Tư Trạch! Có kẻ địch đánh lén!”
“Cái gì cái gì?” Triệu Tư Trạch ngồi ở cách đó không xa nghe thấy giọng nói của bạn gái, lập tức đứng bật dậy: “Xảy ra chuyện gì? Kẻ địch nào đánh lén hả?”
“Em cảm nhận được một động vật biến dị cấp cao đang đi về phía bên này!”
Triệu Tư Trạch nghe thấy thế, sống lưng căng thẳng thoáng buông lỏng: “Có phải em cảm ứng nhầm rồi không? Là hai mẹ con hổ Đại Bạch thì sao?”
Phù Nhã Vấn không nhịn được trợn mắt nhìn anh ta: “Bây giờ bọn họ đang ở trong sân, động vật biến dị cấp cao kia đang chậm rãi tiến về phía chúng ta!”
Cô ta không muốn nói nhiều với Triệu Tư Trạch, vội vàng chạy đi tìm Trình Dao.
Chỉ chốc lát sau, mảnh sân vốn yên tĩnh đã trở nên ồn ào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cao Hoằng Khải nhìn mấy người Trình Dao như gặp phải kẻ địch mạnh, vội vàng dò hỏi.
“Có động vật biến dị cấp cao mò tới rồi!”
“Gì cơ? Tôi đi thông báo cho mấy người Lý Tông Húc!”
“Không cần, động vật biến dị cấp cao kia đi về phía chúng ta, đám người Lý Tông Húc sẽ tạm thời an toàn.” Trình Dao giải thích.
“Nhã Vấn, nó đến chỗ nào rồi?”
Phù Nhã Vấn bình tĩnh dùng tinh thần lực kiểm tra tình hình, Thẩm Chi Hủ nhanh hơn cô ta, sau khi phát hiện tin tức phản hồi tới là cái gì, anh buồn cười nheo mắt lại.
“Đừng lo lắng, nó đến tìm Ngao Ngao.”
Cái gì?
Thẩm Chi Hủ đang nói gì thế?
Mấy người Trình Dao ngây ra tại chỗ, vẫn là Cao Hoằng Khải tỉnh táo kịp: “Khoan, khoan! Anh Thẩm, thứ anh nói sẽ không phải là người bạn mới mà Ngao Ngao mới quen đó chứ? Động vật biến dị cấp cao á?”
Thẩm Chi Hủ không trả lời, mà chỉ thần bí lên tiếng: “Đợi lát nữa mọi người sẽ biết thôi.”
Mặt hổ của Kiều Nghệ ngơ ngơ ngác ngác, cô nghe không hiểu Người đẹp ốm yếu đang nói gì.
Bạn mới gì thế?
Chẳng phải bạn mới của cô chỉ có đại thụ biến dị thôi à? Động vật biến dị từ đâu ra vậy? Còn đến tìm cô nữa, đại thụ biến dị cũng không có khả năng mọc chân tìm đến đây chứ?
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, lời anh nói có ý gì thế? Sao tôi không hiểu gì cả?
Đối mặt với sự khó hiểu của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ cũng chỉ xoa xoa đầu cô.
“Đợi một lúc nữa em sẽ biết.”
Thần thần bí bí.
Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi nhìn về phía hổ mẹ, nhưng mà hổ mẹ cũng chẳng biết gì giống cô, hai đôi mắt tròn xoe một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm nhau.