Chương 322
“Đường cũng không phải là do chúng ta xây, không quản giáo bọn họ được.” Lý Tông Húc nói xong liếc báo lại chuyện mình biết cho Trình Dao. Chỉ nghe bên kia nàng im lặng một lúc, nói không cần phải để ý xong thì cắt đứt bộ đàm.
Lý Hủy bĩu môi: “Chẳng lẽ chị Trình Dao còn muốn che chở cho đám người Lư Thu Lãng ư?”
Bọn họ đã thanh toán một khoản lương thực rất lớn đó! Sao có thể để mấy người Lư Thu Lãng được hời chứ?
Lý Tông Húc buồn cười xoa xoa đầu cô em gái nhà mình: “Em gái ngốc, em cảm thấy Trình Dao sẽ làm loại chuyện mua bán lỗ vốn này sao? Cô ấy để bọn họ đi theo, nhưng sẽ không chịu trách nhiệm về sự an toàn của bọn họ, hiểu chưa?”
Lý Hủy lập tức hiểu ra, ánh mắt sáng ngời gật đầu.
Bên kia, Kiều Nghệ tựa vào bên người hổ mẹ, nhìn cây non mini dường như rất hưng phấn ở cách đó không xa, nó xoay cành cây của mình bên trái một hồi, lại vặn sang bên phải một lúc.
“Grừ grừ...” Cây non, mày đang làm gì thế?
Cây non mini nghe âm thanh của hổ trắng nhỏ, không thèm phản ứng.
Kiều Nghệ chủ động ghé tới, dùng móng vuốt chạm vào một chiếc lá của nó.
Cây non mini theo bản năng muốn tấn công, nhưng sau khi ý thức được điều gì đó, nó gắng gượng đổi thành cọ cọ vào móng vuốt của hổ trắng nhỏ, tiếp đó còn quấn quanh móng vuốt của cô.
Ơ?
“Grừ grừ...” Mày muốn làm gì?
Cây non mini hẳn là cảm thấy rất thú vị, buông ra xong lại quấn lên, dáng vẻ kia giống như coi hổ trắng nhỏ thành đồ chơi.
Râu của Kiều Nghệ run lên, chẳng bao lâu sau đã tuyệt tình rụt móng vuốt lại, lùi về bên cạnh hổ mẹ.
Lá cây của cây non mini run run mấy lần, bộ rễ bò ra khỏi chậu hoa còn run lên, sau đó vung vẩy đi tới đi lui lạch bạch trong thùng xe giống như đang vui mừng, bộ dạng kia cực kỳ giống tên nhà quê chưa từng thấy sự đời.
Kiều Nghệ và hổ mẹ cạn lời, cũng không thèm nhìn cây non mini nữa, nằm trên đệm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chốc lát sau, cây non mini cũng mệt mỏi, nó chậm rãi leo trở về chậu hoa, ngụy trang thành một cái cây non bình thường.
(Cây non mini: Cây non biết tự lực cánh sinh, không ai thích sao?)
***
“Hải Hi! Hải Hi, em nghe anh nói... Em nghe anh nói đi mà!”
Tiền Thân khó khăn lắm mới trông thấy Đặng Hải Hi ở riêng một mình, bèn vội vàng mặt dày không biết xấu hổ mà dính lấy cô ta.
Thời gian qua Đặng Hải Hi được Đặng Hoài Hoa trông chừng rất cẩn thận, gã hoàn toàn không tìm được cơ hội đến gần cô ta. Lúc này đây gã đang nghỉ ngơi ở khu phục vụ, canh đúng lúc Đặng Hoài Hoa rời đi, lập tức tìm đến chỗ Đặng Hải Hi. Gã thấy cô ta ăn ngon ngủ ngon trong thời gian này, không còn dáng vẻ mặt vàng người gầy như trước nữa, trong đầu ngứa ngáy như bị kiến cắn.
“Nghe anh nói gì?” Đặng Hải Hi hất tay Tiền Thân ra, giữ một khoảng cách nhất định với gã.
Kể từ sau khi cô ta biết bản thân không phải là người hại chết cha của Tiền Thân, còn là cha của gã tổn thương mình, mà gã và Du Á Phân lại cùng nhau giấu giếm sự thật lừa dối mình, cô ta cảm thấy trời long đất lở. Nếu không phải nhờ có anh trai ở cạnh bên khuyên nhủ an ủi mình, cô ta sợ rằng sẽ không thoát khỏi chuyện này nhanh như vậy.
Bây giờ lại trông thấy bộ dạng lấy lòng quá lố này của Tiền Thần, Đặng Hải Hi lại cảm thấy buồn nôn, không hiểu trước đây rốt cuộc bản thân bị thứ mỡ heo phẩm loại gì che mờ tâm trí, mới cảm thấy đây là chồng mình!
Nhắc tới việc này, dạ dày Đặng Hải Hi quặn lên, chỉ muốn nôn ra, cũng chẳng thèm cho Tiền Thân một sắc mặt tốt đẹp nào.
“Hải Hi à, chúng ta làm hòa có được không? Anh thật sự không biết những chuyện cha anh làm mà. Hơn nữa, người đã khuất là lớn nhất, ông ấy cũng đã chết rồi, em tha thứ cho ông ấy đi, có được hay không?” Tiền Thân đau khổ cầu xin.
Đặng Hải Hi không dám tin đây là lời Tiền Thân nói ra, ngạc nhiên trợn tròn hai mắt: “Anh đang nói gì hả? Nếu như người chết là tôi, anh cũng có thể nói ra những lời này với cha anh ư?”