Chương 323
“Nhưng chẳng phải em không chết sao?” Tiền Thân lẩm bẩm một câu.
“Tiền Thân!”
“Sao hả? Anh nói không đúng à? Sao em lại đi so đo với người đã chết chứ?”
Đặng Hải Hi không nhịn được lùi về sau mấy bước, càng ngày càng cảm thấy chán ghét người tên Tiền Thân này, không muốn nói chuyện với gã, càng không muốn nhìn thấy nữa: “Đừng nhiều lời với tôi nữa, chúng ta sẽ không làm hòa đâu!”
Có lẽ giống như anh trai đã nói, Tiền Thân vốn dĩ không hề thích mình như vậy. Gã quấn lấy mình cũng là bởi vì mình là dị năng giả hệ thủy, là người có thể che chở cho người bình thường là hai mẹ con bọn họ trong thời tận thế này.
Đặng Hải Hi nhớ đến việc cô ta làm trâu làm ngựa cho bọn họ ở khu vực an toàn trong thành phố Hồng Diễn, thật sự rất muốn tát cho bản thân mấy phát thật mạnh, để bản thân tỉnh táo lại.
Cô ta không muốn nhìn Tiền Thân thêm chút nào nữa, vội vàng xoay người chạy về phía đội ngũ của Lý Văn Bân.
“Hải Hi! Hải Hi!” Tiền Thần thấy thế thì muốn đuổi theo, nhưng nhìn Thạch Kính Tùng to con cao lớn đứng sau lưng Đặng Hải Hi, gã sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh liên tục khi nhớ lại ngày đó anh ta chỉ dùng một tay đã dễ dàng xách mình lên, bước chân lập tức dừng lại.
Đáng ghét!
Tất cả là tại Đặng Hoài Hoa!
Nếu như không phải anh ta tới, Đặng Hải Hi vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình giống như trước đây!
Tiền Thân lại nghĩ đến mấy ngày nay bản thân ăn không đủ no, ngủ không ngon giấc, lại tức giận không có chỗ trút, bèn hung hăng đá một cú.
“Ái chà, tôi tưởng là ai chứ? Hóa ra là thằng ăn bám Tiền Thân à!”
Một giọng nói tràn đầy mỉa mai vang lên.
Tiền Thân theo bản năng rụt cổ lại, vừa nhìn thấy người kia là thuộc hạ Chu Minh Hùng của Lư Thu Lãng lại có chút sợ hãi. Nhưng gã nghĩ đến phần lớn mọi người đều ở đây, bèn ưỡn ngực.
“Chu Minh Hùng, mày nói gì hả?” Gã ngoài mặt mạnh miệng lớn tiếng.
“Ơ, bây giờ không chỉ ăn bám, ngay cả lỗ tai cũng không dùng được rồi sao!”
“Mày nói bậy nói bạ gì đó? Lỗ tai tao vẫn khỏe! Mày rút lại câu thằng ăn bám kia cho tao, nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt!”
“Cho tao đẹp mặt á! Cho tao đẹp mặt cái gì thế? Bảo bạn gái mày, à không, bạn gái cũ của mày đến đánh tao ư?” Chu Minh Hùng nói đến đây thì bỗng nhiên lớn tiếng cười ha hả. Việc này đã chọc giận Tiền Thân ngay tức thì, gã mau chóng xông tới, muốn đấm một cú lên gương mặt đáng hận kia của Chu Minh Hùng.
Nhưng mà Chu Minh Hùng là ai chứ? Trước tận thế, anh ta là huấn luyện viên đấm bốc, sau tận thế lại thức tỉnh dị năng tốc độ. Ở trong mắt anh ta, chút tốc độ này của Tiền Thân giống như chuyển động chậm vậy, Chu Minh Hùng dễ dàng giơ chân lên đạp cho gã bay ra ra hai mét, sau đó sử dụng dị năng tốc độ, di chuyển đến trước mắt gã trong nháy mắt, một cú đấm móc từ bên trái vung lên khuôn mặt bóng nhẫy kia của Tiền Thân.
“Thằng nhãi vô dụng còn muốn cho tao đẹp mặt sao? Tỉnh lại đi con!”
Nói xong, Chu Minh Hùng nghênh ngang mà đi.
Tiền Thân co quắp dưới đất, một tay ôm bụng, tay kia bụm gò má rên rỉ.
Có người trông thấy tình trạng thê thảm của Tiền Thân, tiếc là không ai bằng lòng tiến lên giúp đỡ gã.
Vẫn là Du Á Phân đã lâu không thấy con trai trở về tìm tới, thấy con trai mình ngã xuống đất lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, vội vàng chạy tới đỡ người dậy. Bà ta thấy mọi người xung quanh đang xem kịch vui, cái miệng mất chiếc răng cửa nào đó lập tức phun ra từ ngữ bẩn thỉu nhục mạ mọi người, khiến bọn họ lộ ra vẻ mặt chán ghét, cách xa hai mẹ con gã.
Lúc này, Thẩm Chi Hủ dẫn hai con hổ trắng nhỏ đi săn về, đúng lúc đi ngang qua hai mẹ con Du Á Phân. Anh nhìn thằng về phía trước, nhưng hổ trắng nhỏ lại tò mò nhìn bọn họ.
Du Á Phân thấy hổ trắng lập tức ngậm miệng, cũng không biết là nghĩ đến điều gì, ánh mắt đảo vòng quanh, sau đó đánh bạo đứng chắn trước mặt Thẩm Chi Hủ.