Chương 324
“Chàng trai, cậu là người hộ tống tiểu đội chúng tôi đúng không? Con trai tôi bị ăn hiếp, cậu phải trả thù lại giúp chúng tôi!”
Lời vừa thốt ra, Tiền Thân cũng không rên rỉ nữa mà vất vả bò dậy, che gò má sưng vù, ghen tị nhìn khuôn mặt vô cùng khôi ngô đó của Thẩm Chi Hủ.
“Đúng thế đúng thế! Anh cũng không thể lấy lương thực của chúng tôi miễn phí được!”
Thẩm Chi Hủ dù bận tối mắt nhưng vẫn thong dong quan sát hai mẹ con trơ tráo này, bọn họ không hẹn mà cảm nhận được sống lưng ớn lạnh.
“Nhìn, nhìn cái gì? Anh còn không mau đi đi!” Tiền Thân mở miệng sai khiến.
“Nếu như anh muốn gò má bên kia của mình cũng sưng lên thì có thể nói tiếp.”
Câu trả lời lạnh nhạt của Thẩm Chi Hủ khiến Tiền Thân mau chóng trốn ra sau lưng mẹ nhà mình giống như con rùa đen rút đầu vậy.
Du Á Phân cũng có chút sợ hãi, bà ta nuốt một ngụm nước miếng, cố chấp lên tiếng: “Sao cậu có thể nói như thế chứ? Cậu lấy lương thực của chúng tôi rồi cũng không thể không làm việc được!”
Lần này anh cũng chẳng thèm nhìn Du Á Phân, mà dẫn mẹ con hổ trắng nhỏ vượt qua bà ta rời đi.
Vẻ giận dữ trên mặt Du Á Phân không nén được, đang định hùng hùng hổ hổ thì Trình Dao đi tới, mặt mày lạnh lùng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chao ôi này! Cô tới thật đúng lúc, chàng trai này lấy lương thực của tôi rồi mà không làm việc, để mặc cho con trai tôi bị người khác bắt nạt, đây còn có công lý không hả! Đúng là tạo nghiệt mà!”
Sau khi Trình Dao xuất hiện, ánh mắt của Tiền Thân liền dính vào trên mặt nàng, gần như si mê mà nhìn.
Thật là xinh đẹp quá đi, nếu như mình có thể theo đuổi được cô nàng này, đám người Chu Minh Hùng còn dám ăn hiếp mình ư?
Bàn tính trong lòng Tiền Thân vang lên lạch cạch.
“Đầu tiên, Thẩm Chi Hủ không phải người của đội ngũ chúng tôi, không hề nhận nhiệm vụ hộ tống mấy người, anh ta không có nghĩa vụ giúp mấy người lấy lại mặt mũi. Thứ hai, lương thực là Lý Tông Húc bỏ ra, hoàn toàn không liên quan gì đến hai người, đừng có mở miệng nói lương thực của bà. Cuối cùng, nhiệm vụ của chúng tôi là hộ tống các người bình an đến căn cứ Hoài Long, cũng không có nghĩa là chúng tôi sẽ giúp một vài người đi tìm chỗ chết!”
“Cô... Sao con gái con đứa như cô lại ăn nói khó nghe như vậy?” Du Á Phân trợn mắt nhìn Trình Dao.
“Tôi chỉ nói thật mà thôi, nếu như bà không hài lòng thì có thể tách ra khỏi đội ngũ của chúng tôi.” Nói xong, Trình Dao xoay người rời đi, nhưng sau khi nàng đi được hai bước thì quay đầu nhìn về phía Tiền Thân: “Còn nữa, thu lại ánh mắt của anh đi, nếu lần sau để tôi thấy anh nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm này, tôi sẽ đích thân móc chúng xuống cho anh đấy!”
Tiền Thân cả kinh biến sắc, sau đó rụt đầu lại sau lưng Du Á Phân.
Trình Dao rời đi rồi, Du Á Phân không chịu được nữa mà tức miệng mắng to, người xung quanh không có một ai muốn để ý đến bà ta.
“Chậc, thật độc ác!”
Chu Minh Hùng ở cách đó không xa tặc lưỡi mấy tiếng, đưa mắt nhìn Trình Dao rời đi.
“Sao thế? Thích rồi à?” Lư Thu Lãng vuốt vuốt tóc mình, nhìn Chu Minh Hùng một cách nghiền ngẫm.
“Cái đó ngược lại không phải.” Anh ta lắc lắc đầu, dời tầm mắt đi.
“Vậy là vẫn còn thích Đặng Hải Hi sao?”
Chu Minh Hùng bị nói trúng nỗi lòng, gò má màu đồng cổ hiện lên màu đỏ: “Đại ca, anh đừng giễu cợt tôi.”
Anh ta cử động thân thể một cách gượng gạo.
“Được rồi, đừng có ngại ngại ngùng ngùng như phụ nữ nữa, thích thì lên đi! Có điều anh trai của Đặng Hải Hi chẳng dễ giải quyết đâu.” Tầm nhìn của Lư Thu Lãng thoáng lướt qua đám người Lý Văn Bân, dừng lại mấy giây trên người Thẩm Chi Hủ.
Rõ ràng gã ta để ý đến Thẩm Chi Hủ nhiều hơn Trình Dao, luôn cảm thấy người đàn ông này rất mạnh mẽ, khiến gã ta muốn đọ sức với đối phương một trận. Chu Minh Hùng nghe vậy, gương mặt xem như là anh tuấn nhăn nhúm lại, cuối cùng bất đắc dĩ than thở một tiếng.
Lư Thu Lãng nghe thấy, không bày tỏ gì nữa.