Chương 325
...
Khúc nhạc đệm này trôi qua, mẹ con Du Á Phân hẳn đã bị Lý Tông Húc cảnh cáo, không tác yêu tác quái nữa.
Ngày tháng trôi qua từng ngày một, trên đường bọn họ đến căn cứ Hoài Long đã gặp phải rất nhiều zombie và zombie động vật. Nhờ Phù Nhã Vấn báo động sớm, bọn họ đều đã vượt qua có sợ mà không có nguy hiểm.
Hôm nay, mấy người Trình Dao lại lần nữa đi tới lân cận thành phố Hải Á, muốn đến kho lương thực của thành phố này. Nàng bàn bạc với đám người Lý Văn Bân một hồi, cuối cùng nói với mấy người Lý Tông Húc về chuyện bọn họ muốn đến thành phố Hải Á trước.
Nếu như mọi người bằng lòng thì có thể đi chung, nếu như không muốn, vậy thì ở lại khu vực an toàn gần thành phố Hải Á đợi bọn họ.
Điều khiến người ta bất ngờ là Lý Tông Húc đồng ý đi cùng, thế nhưng anh ta chỉ dẫn theo năm người, những người khác được anh ta sắp xếp ở lại khu phục vụ ở thành phố Hải Á.
Trình Dao thấy thế không nói gì, chủ động dẫn đầu tiến vào trong thành phố.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Chu Minh Hùng nhìn đại ca nhà mình.
“Đại ca, anh thấy thế nào?”
Lư Thu Lãng xoa xoa cằm: “Dị năng giả cấp thấp và người bình thường ở lại, chúng ta theo sau bọn họ!”
Thành phố Hải Á là căn cứ lương thực hàng hóa nổi tiếng, gã ta biết mấy người Trình Dao muốn làm gì, sao chuyện này không chia một chén canh cho bọn họ chứ?
“Được rồi!” Chu Minh Hùng vui vẻ xuống dưới thu xếp.
Chẳng bao lâu sau, Phù Nhã Vấn dùng tinh thần lực thăm dò tình hình xung quanh nhận được phản hồi, khóe mắt giật giật.
“Đội trưởng, đám người Lư Thu Lãng đuổi theo rồi.”
Sao đám người này lại giống như cao da chó, có bỏ thế nào cũng không được thế nhỉ?
Phù Nhã Vẫn im lặng phàn nàn.
“Để bọn họ đi theo đi.” Trình Dao vẫn luôn tỏ thái độ thờ ơ.
Cô ta nghe thấy thế, không lên tiếng mà chỉ bĩu môi.
Bên kia, Kiều Nghệ nhàm chán nằm trên người hổ mẹ, biết bọn họ muốn vào thành phố Hải Á. Cô nhớ đến thùng sắt chất đầy một kho hàng kia, đột nhiên ngẩng đầu lên, chạy lon ton đến đầu xe.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi Người đẹp ốm yếu! Anh nói lần này chúng ta còn có thể trúng mánh lớn không?
“Ngao Ngao nhàm chán à?” Thẩm Chi Hủ nghe thấy âm thanh của hổ trắng nhỏ lập tức ôm cô vào lòng, cảm nhận sức nặng trên đùi, anh cố tình nói: “Ngao Ngao lại nặng hơn rất nhiều rồi.”
Kiều Nghệ bị nói nặng hơn nhiều cũng không thèm để ý, dù sao cô là hổ con, mỗi ngày thân thể đều đang cao lớn, sao lại không nặng được chứ?
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, anh đừng trêu chọc tôi, tôi mới không bị lừa đâu.
Kiều Nghệ trong nóng ngoài lạnh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Nào ngờ dáng vẻ này đáng yêu đến nỗi Thẩm Chi Hủ không nhịn được, bèn vùi mặt vào cổ cô ra sức cọ cọ.
Kiều Nghệ: “...”
Người đẹp ốm yếu uống lộn thuốc rồi ư?
Cao Hoằng Khải ở bên cạnh cũng sợ hết hồn hết vía.
Tiêu rồi, anh ta lại thấy một mặt khác của Thẩm Chi Hủ rồi, bản thân có bị giết người bịt miệng hay không đây?
Trán anh ta rịn ra mồ hôi mỏng, chỉ có thể tập trung nhìn về phía trước, cố hết sức phớt lờ động tĩnh bên cạnh.
Người đẹp ốm yếu vẫn còn liên tục cọ cọ vào mình, Kiều Nghệ không nhịn được mà dùng móng vuốt đẩy mặt anh ra.
“Grừ grừ...” Không cho anh cọ nữa, muốn cọ tiếp thì phải thu lệ phí!
Thẩm Chi Hủ nắm lấy móng vuốt đang đẩy mình ra của hổ trắng nhỏ, bóp bóp yêu thích không nỡ buông tay.
Bất lực rồi, hôm nay Người đẹp ốm yếu bị sao thế?
Cô mất một chút hơi sức mới cứu móng vuốt của mình ra được, sau đó co lại trước ngực, cảnh giác nhìn anh.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu, anh không sao chứ?
“Ngao Ngao không cho tôi sờ sao?” Đuôi mắt Thẩm Chi Hủ cụp xuống, chẳng hiểu sao lại có cảm giác cực kỳ ấm ức: “Trong thời gian qua, Ngao Ngao đều ở bên cạnh Đại Bạch và cây non, không còn để ý đến tôi nữa.”