Chương 339
“Grừ grừ” tôi biết rồi, Người đẹp ốm yếu mau bỏ tôi xuống đi.
Thẩm Chi Hủ buông lỏng tay ra, hổ trắng nhỏ và hổ trắng lớn chạy trở về xe, cây non mini cũng tự giác nhấc chậu hoa của mình lên rồi lạch bạch chạy thay sau hai mẹ con bọn họ.
Trên đường trở về, Thẩm Chi Hủ có nói chuyện tiếp đó sẽ không hành động cùng với bọn họ nữa, Trình Dao kinh ngạc suýt chút nữa đã chất vấn anh tại sao, nhưng cuối cùng lý trí trỗi dậy làm nàng nhịn xuống không hỏi nữa.
Sau khi nói sẽ tập hợp ở khu nhà vào hai ngày sau, giọng nói của Trình Dao biến mất ở bên trong bộ đàm.
Cao Hoằng Khải ngồi ở vị trí ghế lái cũng không dám thở mạnh, nhưng anh ta thật sự rất tò mò, thử dò hỏi: “Anh Thẩm, tại sao anh không cùng đi tới kho lương thực với chúng tôi? Không phải có càng nhiều lương thực càng tốt sao?”
Thẩm Chi Hủ đồng ý với những gì mà Cao Hoằng Khải nói, nhưng cũng không thể thiếu quần áo được, hơn nữa anh cũng không muốn tham dự vào việc bố trí của Trình Dao. Có nhiều người hơn lại khiến anh cảm thấy phiền phức và nhàm chán, chẳng thà tự mình mang theo đám hổ trắng nhỏ đi thu thập.
“Anh Thẩm?”
Cao Hoằng Khải đợi một lúc lâu không thấy Thẩm Chi Hủ trả lời thì khẽ gọi anh.
“Đám Ngao Ngao vẫn chưa đi dạo ở thành phố Hải Á, vì thế mấy ngày này tôi sẽ mang bọn chúng đi dạo một chút.“
Cao Hoằng Khải: “…”
Chỉ vì một lý do đơn giản như vậy?
Cao Hoằng Khải cảm thấy tê dại, muốn thuyết phục anh nhưng lại nghe thấy Thẩm Chi Hủ bổ sung thêm một câu.
“Bọn anh đông người, quá yếu, sẽ kéo chân sau của bọn tôi.”
Cao Hoằng Khải không nói thành lời, cảm thấy như bị bắn một phát đạn vào đầu gối.
Hay lắm, là bọn họ không xứng.
(Cao Hoằng Khải: Một phát trúng hồng tâm! Khải đao đớn, Khải gục ngã, Khải bùn mà Khải không dám ý kiến!) ಥ ̯ ಥ
Kiều Nghệ ngồi ở bên trong xe, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, liếm lông ở xung quanh miệng, cảm thấy Người đẹp ốm yếu thật sự độc miệng. Nhưng không hiểu sao đột nhiên cô lại rất thích Người đẹp ốm yếu mỏ hỗn như này.
Kiều Nghệ vui vẻ lộn mèo ở trên người hổ mẹ, hổ mẹ hiền lành nhìn hổ con, đợi khi cô lăn lộn mệt mỏi thì mới kéo đến trước người mình, dùng chiếc lưỡi dày chải chuốt những chiếc lông lộn xộn.
Cây non mini tò mò nhìn bọn họ, nó cảm thấy thú vị nên cũng muốn vươn cành ra đụng vào hổ trắng lớn, nhưng dưới cái nhìn sắc bén của hổ trắng lớn cây non mini lúng túng run rẩy thu cành của mình về.
Hổ mẹ của người nào đó đáng sợ quá, vẫn là hổ trắng nhỏ đáng yêu dễ bắt nạt hơn.
(Thẩm Chi Hủ: Mày chắc chưa?
Tiểu Thụ Miêu: Ủa dzì dzợ? Ai biết dzì đâu!) (〃ノωノ)
***
Thời gian hai ngày không đủ để Thẩm Chi Hủ dẫn theo bọn hổ trắng nhỏ đi khắp nơi trong thành phố Hải Á, nhưng nơi cần tới vẫn phải tới.
Có thể nói thu hoạch lần này rất tốt, không biết trời xui đất khiến thế nào mà bọn họ lại đi tới vùng ngoại ô của thành phố Hải Á, trước tận thế nơi đó là nhà kho của trung tâm thương mại, bên trong vẫn còn chứa rất nhiều hàng tồn kho chưa bị doanh nghiệp xử lý, chủng loại đa dạng. Tất cả đều bị Thẩm Chi Hủ thu vào trong không gian.
Mỗi lần nhìn thấy anh nhẹ nhàng thu thập vật tư, Kiều Nghệ đều không nhịn được mà thở dài, lần này, cô không nhịn được nữa, cào vào đùi Người đẹp ốm yếu kêu grừ grừ như muốn hỏi.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, rốt cuộc không gian của anh rộng cỡ nào dzợ?
“Sao vậy Ngao Ngao?”
Kiều Nghệ buông chân Người đẹp ốm yếu ra, khua khua tay vài cái.
“Grừ grừ” Không gian á! Không gian của anh rộng bao nhiêu vậy!
Bây giờ Thẩm Chi Hủ mới hiểu ý của hổ trắng nhỏ, khẽ vuốt cằm cân nhắc một lúc rồi nói.
“Không gian của tôi rất lớn.”
“Grừ Grừ” Rất lớn là bao nhiêu?
Dị năng không gian của Thẩm Chi Hủ cũng theo anh “sống lại” trở về, nhưng những đồ vật trước kia thì không còn nữa, cho nên trong không gian trống rỗng. Hiện giờ những vật tư thu thập được chỉ chiếm một phần ba không gian của anh, nếu tiến độ dung hợp của anh được đẩy mạnh thì diện tích không gian sẽ mở rộng hơn nữa.