Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 341

Chương 341
“Cốc cốc…”

Thẩm Chi Hủ vừa về đến phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, anh buông bàn tay đang cởi nút áo xuống, xoay người đi mở cửa, cứ tưởng là Cao Hoằng Khải hoặc Trình Dao, không ngờ người đứng trước cửa là Đường Vũ mặc quần áo bộ quần áo thể thao màu đỏ.

Anh rõ ràng sững sờ, lập tức mở miệng: “Cô có việc sao?”

Đường Vũ do dự vài giây, gật đầu.

Thẩm Chi Hủ không nói, ánh mắt lạnh lùng dường như đang bảo cô ấy nhanh chóng nói ra ý định của mình.

Đường Vũ không chịu nổi loại ánh mắt này của Thẩm Chi Hủ, môi mỏng hơi trắng bệch khẽ mấp máy, nửa câu vẫn không nói ra khỏi miệng.

Cuối cùng Thẩm Chi Hủ có hơi mất kiên nhẫn, chuẩn bị đóng cửa lại.

Đường Vũ thấy thế, lập tức dùng tay chặn cánh cửa: “Anh đừng đóng!”

“Cô có chuyện gì?”

Đường Vũ biết nếu cô ấy không nói rõ ý đồ đến đây thì Thẩm Chi Hủ thật sự sẽ đóng cửa, cho nên cô ta lấy hết dũng khí nói: “Tôi nghe nói anh không phải thành viên trong tiểu đội của Lý Văn Bân, Trình Dao. Anh có hứng thú gia nhập tiểu đội của chúng tôi không, anh có thể quay lại căn cứ Bình An cùng chúng tôi không?”

Ngày xuất phát đó, Đường Vũ biết Thẩm Chi Hủ không đi tới kho lương thực cùng với bọn họ, cô ấy đã kinh ngạc hồi lâu, nói bóng nói gió một hồi với Cao Hoằng Khải mới biết Thẩm Chi Hủ là người tự do, không lệ thuộc vào bất kỳ tiểu đội nào.

Đường Vũ biết được chuyện này thì tâm tình rất vui vẻ, cảm thấy nếu có thể lôi kéo Thẩm Chi Hủ vào tiểu đội của bọn họ, về sau không phải lo chuyện lâu ngày sinh tình?

Cho nên sau khi bàn bạc với đội trưởng Lâm Tiêu Uyển, bọn họ quyết định lôi kéo Thẩm Chi Hủ vào tiểu đội của mình, nếu vậy sức chiến đấu của tiểu đội bọn họ sẽ tăng lên.

Lông mày Thẩm Chi Hủ giãn ra, đáy mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.

“Căn cứ Bình An?” Anh nhẹ giọng lặp lại một lần.

Đường Vũ tưởng Thẩm Chi Hủ động tâm, vội vàng gật đầu: “Đúng, căn cứ Bình An ở thành phố Xương Ninh, tuy căn cứ ở đó không lớn bằng các căn cứ ở phương Đông, nhưng năng lực phòng ngự khá tốt, anh có thể mang theo động thực vật biến dị tới, nhất định có thể cắm dùi tại căn cứ Bình An.”

Tới bây giờ cô ấy vẫn chưa biết Thẩm Chi Hủ thức tỉnh dị năng gì, chỉ thấy anh chăm sóc động thực vật biến dị, tới căn cứ Bình An cũng chính là dị năng đặc biệt nhất, hơn nữa năng lực chiến đấu của anh còn không hề yếu.

Đường Vũ nghĩ tới đây, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa.

Xùy.

Thẩm Chi Hủ thực sự nhịn không được, cười nhạo một tiếng.

Sắc mặt Đường Vũ có chút cứng ngắc.

“Thẩm, Thẩm Chi Hủ?”

“Cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm đến những chuyện này?” Thẩm Chi Hủ vừa nói xong, không lâu sau lại bổ sung thêm: “Tiểu đội của cô và căn cứ Bình An tôi đều không có hứng thú, đừng tới đây làm phiền tôi nữa.”

Thẩm Chi Hủ nói xong thì đóng cửa lại, không thèm để ý tới sắc mặt của Đường Vũ đang dần trở nên khó coi.

Kiều Nghệ thấy rõ ràng toàn bộ quá trình, nhớ tới dáng vẻ không thấu tình đạt lý vừa rồi của Thẩm Chi Hủ, cô chớp chớp mắt, lao tới, dùng bên mặt cọ sát vào bắp đùi của Người đẹp ốm yếu.

“Ngao Ngao, em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ ngồi xuống, vẻ mặt lạnh như băng lúc đối mặt với Đường Vũ đã dịu dàng hơn mấy phần, điều này cũng khiến anh trông gần gũi hơn hẳn.

Kiều Nghệ đánh giá biểu cảm bây giờ của anh vài lần, cảm thấy hài lòng mới lắc đầu.

Thẩm Chi Hủ bật cười, dùng hai tay nâng gương mặt của hổ trắng nhỏ lên, dùng lực xoa bóp mấy cái.

“Ngao Ngao đúng là nhóc dính người.”

Kiều Nghệ dùng sức vùng vẫy, đầu cô mới thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Người đẹp ốm yếu, cũng bởi vì dùng lực tránh thoát, cô liên tiếp lui về phía sau, đặt mông ngồi lên mặt hổ mẹ đang nằm ghé trên đệm.

Hổ mẹ: “...”

 


Bình Luận (0)
Comment