Chương 342
Móng vuốt của hổ mẹ lay đầu nhóc con đổi phương hướng.
Kiều Nghệ xấu hổ, trừng mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Đều tại anh!
Thẩm Chi Hủ chớp mắt mấy cái tỏ ý mình vô tội, trong ánh mắt hiện chữ “Chuyện này không liên quan đến tôi”.
Kiều Nghệ không muốn đáp lại Người đẹp ốm yếu, gầm gầm grừ grừ cọ cọ vào hổ mẹ, xin lỗi với nó.
Hổ mẹ nghe thấy nhóc con ở bên cạnh mình “rót âm thanh vào tai”, thì lỗ tai rung rung, dứt khoát dùng bốn chân kẹp lấy nhóc con, nó nghiêng người nằm ở trên đệm.
Dường như Kiều Nghệ cảm thấy rất thú vị, không giãy giụa nữa mà thành thật nằm dưới bốn chân mạnh mẽ của hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, âm thầm cầm máy ảnh ra chụp lại cảnh này, khác với lần trước, lần này trong góc của bức ảnh có thêm một cây non mini tinh xảo.
......
“Thế nào rồi?”
Lâm Tiểu Uyển nhìn thấy Đường Vũ trở về, sắc mặt không tốt lắm, trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi thăm.
Đường Vũ cắn môi, lắc đầu, thấp giọng nói: “Cậu ấy từ chối.”
Lúc Thẩm Chi Hủ từ chối còn lộ ra chút khinh thường khiến Đường Vũ cảm thấy khó thở, cô ấy không hiểu vì sao Thẩm Chi Hủ lại biến thành dáng vẻ không thấu tình đạt lý như hiện tại, trước kia anh... Hình như không phải như vậy.
Mặc dù Lâm Tiêu Uyển nghe được câu trả lời đúng như trong dự liệu, nhưng sắc mặt vẫn không khỏi thất vọng.
“Thôi bỏ đi, mỗi người có chí riêng của mình, đừng quá để ý.” Lâm Tiểu Uyển lên tiếng an ủi.
“Nhưng...” Đường Vũ cắn môi, vẫn không cam tâm, lần này bọn chia xa không biết bao giờ mới có thể gặp lại Thẩm Chi Hủ, nhưng người nhà của cô ấy đều ở căn cứ Bình An, cô ấy không thể từ bỏ người nhà đi theo Thẩm Chi Hủ tới căn cứ Hoài Long được.
“Không có nhưng nhị gì hết.” Lâm Tiêu Uyển vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy: “Em nghe chị nói một câu, đàn ông như Thẩm Chi Hủ em không thể điều khiển được, đừng nhớ tới anh ta nữa, em nên nhìn những người đàn ông khác đi. Em xem, Ngô Thụy Hoa cũng rất tốt.”
Đường Vũ không trả lời, trong lòng cô ấy biết Lâm Tiêu Uyển nói đúng, nhưng từ bỏ đâu dễ dàng như vậy?
Cô ta hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Tiêu Uyển: “Đội trưởng em hiểu rồi, cho em một chút thời gian.”
“Ừm.”
Sáng sớm hôm sau, Trình Dao tập hợp chỉnh đốn mọi người rồi rời khỏi thành phố Hải Á, hội hợp cùng những người khác ở khu phục vụ, nhưng mà điều bọn họ không ngờ tới chính là người ở khu phục vụ đều bị thương, thậm chí còn ít đi mấy người, trong đó có cả mẹ con Tiền Thân.
Lý Tông Húc rất kinh hãi, hỏi thăm em gái Lý Hủy canh giữ ở khu phục vụ mới biết Tiền Thân lại tìm đường chết. Gã nhất định muốn đi theo dị năng giả cấp thấp săn bắt ở xung quanh, kết quả vận may của bọn họ không tốt gặp phải động vật biến dị.
Tiền Thân bỏ lại những dị năng giả cấp thấp để chạy trốn, trên đường trở về không may bị zombie cắn, thậm chí còn giấu giếm vết thương, ngay trong đêm đó gã biến thành zombie, cắn cả mẹ của mình là Du Á Phân, không còn cách nào khác bọn họ đành phải xử lý cả hai mẹ con nhà này.
Đặng Hải Hi nghe được tin mẹ con Tiền Thân chết thì có hơi hoảng hốt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh trai mình, cô ta mỉm cười, không chút gượng gạo nói: “Anh, em không sao.”
Đặng Hoài Hoa nhìn thấy biểu cảm của em gái không giống như giả vờ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em buông bỏ được thì tốt.”
Đặng Hải Hi nghe vậy, liếc nhìn Đặng Hoài Hoa, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Nơi xa, Lư Thu Lãng cắn một miếng socola, thấp giọng hỏi Chu Minh Hùng: “Cậu làm hả?”
Trong số những dị năng giả cấp thấp muốn đi lên núi săn bắt cũng có người của khu an toàn.
Chu Minh Hùng nhếch miệng cười một tiếng, “Vẫn là đại ca hiểu tôi.”
Anh ta không muốn để Tiền Thân làm ảnh hưởng đến Đặng Hải Hi, cho nên một ngày trước khi xuất phát, anh ta đã sắp xếp nên để Tiền Thân chết thế nào. Không ngờ kế hoạch thay đổi, Tiền Thân không chết dưới tay anh ta, còn gặp phải động vật biến dị.
Vốn tưởng thằng đàn ông bám váy phụ nữ này trốn được một kiếp, ai biết sau khi gã chạy trốn lại xui xẻo bị zombie cắn, cuối cùng liên lụy đến cả mẹ của mình.
Xem ra ngay cả ông trời cũng không nhìn được, nên đã đến thu dọn đôi mẹ con vô sỉ này.