Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 343

Chương 343
Lư Thu Lãng cười sang sảng, dựng một ngón tay cái với Chu Minh Hùng.

Chu Minh Hùng thấy thế, cười càng vui vẻ hơn, ánh mắt nhìn về phía thân hình tinh tế của Đặng Hải Hi.

......

Sau khi tập hợp với người ở khu phục vụ, đám người Trình Dao chuẩn bị rời đi, đội Lâm Tiểu Uyển không đi cùng đường với bọn họ, sau khi rời khỏi khu phục vụ mỗi người đi một ngả.

Kiều Nghệ buồn ngủ ghé vào đùi Người đẹp ốm yếu, chắc là cảm thấy không thoải mái, cô mê man đứng dậy, dưới ánh nhìn lo lắng của Người đẹp ốm yếu cô loạng chà loạng choạng đi về phía toa xe, dựa sát vào bên cạnh người hổ mẹ.

Thấy cô đi đường mà không bị ngã sấp xuống, Thẩm Chi Hủ mới từ từ thở ra một hơi.

Trong lòng Cao Hoằng Khải buồn cười nhưng vẫn nhịn được, con ngươi di chuyển, muốn tìm cách làm thân với Thẩm Chi Hủ, anh ta tiến lên: “Anh Thẩm, không ngờ anh còn trẻ như vậy, tôi còn lớn hơn anh ba tuổi đó.”

Thẩm Chi Hủ sững sờ, nói thật anh đã không còn nhớ rõ số tuổi của mình, nghe Cao Hoằng Khải nói vậy, anh mới từ trong những câu nói vụn vặt nhớ ra mình mới hai mươi tuổi, cách sinh nhật tuổi hai mốt chỉ còn hơn hai tháng.

“Anh Thẩm?”

Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần: “Sao anh biết?”

“À, hai ngày nay thỉnh thoảng tôi và em gái Tiểu Đường lại nói chuyện với nhau, hai người học cùng cấp, số tuổi chắc không kém nhau là bao.” Cao Hoằng Khải mỉm cười có hơi chột dạ, không dám nói ra chuyện anh ta và Đường Vũ đã đi nghe ngóng chuyện về anh.

Thẩm Chi Hủ cũng không để ý, gật đầu.

Thấy anh không nói gì, Cao Hoằng Khải đành phải kiên trì tiếp tục nói: “Anh Thẩm, bạn bè của anh không chạy trốn tới đây cùng anh sao?”

Bạn bè?

Thẩm Chi Hủ híp mắt, giọng nói đầy lạnh lùng: “Tôi không có bạn.”

Trong lòng Cao Hoằng Khải lộp bộp một tiếng, biết mình nói sai, anh ta lúng túng không biết phải nói gì.

Anh ta không dám nói, Thẩm Chi Hủ càng không chủ động mở miệng, ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Đoàn xe hừng hực chạy suốt một tuần, bọn họ lại quay về gần thôn Đường Hà.

Trình Dao nhớ cô ấy từng nói với Lưu Y Na sẽ trở về thôn Đường Hà, sau khi thương lượng với đám người Lý Văn Bân, bọn họ quyết định tới thôn Đường Hà nghỉ ngơi một ngày.

Vì lần trước Trình Dao và Lý Văn Bân đã nhắc nhở, phòng hộ an toàn xung quanh thôn Đường Hà đã được đặt đúng chỗ, ông chú canh gác trước cửa thôn nhìn thấy nhiều chiếc xe lao tới, cảnh giác nắm chặt súng săn trong tay. Mãi đến khi nhìn rõ người ngồi ở ghế lái là Trình Dao, lập tức mừng rỡ, nói với Lưu Minh Sam đang ngồi xổm một bên.

“Sam Sam, mấy người Trình Dao đã trở về rồi, mau thông báo cho chị của cậu!”

Lưu Minh Sam đang muốn nói đừng gọi cậu ta là Sam Sam, sau khi ý thức được cái tên Trình Dao, vội vàng đáp một tiếng, co cẳng chạy về thôn.

“Chú Diệp, hôm nay người canh gác vẫn là chú hở?” Trình Dao nhảy xuống xe, chào hỏi người canh gác Diệp Thắng Chí, cô ấy còn nhớ rõ lần trước tới đây, người gác cổng cũng là Diệp Thắng Chí.

“Đúng vậy, mọi người hoàn thành nhiệm vụ trở về à!” Diệp Thắng Chí nhìn về sau một chút.

“Vâng, những người đằng sau là nhiệm vụ mới chúng tôi nhận được ở thành phố Hồng Diễn, bảo vệ bọn họ tới căn cứ Hoài Long.”

“Thì ra là thế.” Diệp Thắng Chí bừng tỉnh đại ngộ.

“Đúng rồi, chú Diệp sao mọi người không tới căn cứ Hoài Long?”

Con bạch tuộc khổng lồ cản đường đã chết, bọn họ hoàn toàn có thể rời khỏi thôn, đi tới căn cứ Hoài Long lánh nạn.

Nghe cô nói vậy, Diệp Thắng Chí thở dài một tiếng: “Thanh niên trong thôn đã tới căn cứ Hoài Long, nhưng bọn họ không thích không khí trong đó, không ở được mấy ngày đã quay trở lại, mà chúng tôi những người đã có tuổi... Cũng không sống được mấy năm nữa, không muốn rời xa quê hương, chúng tôi chỉ muốn chết ở trong thôn.”

 


Bình Luận (0)
Comment