Chương 347
Ở trong không gian ngọc bội của nàng có thể gieo trồng cây nông nghiệp, nàng và những đồng đội của mình ăn không hết, lại thấy Thẩm Chi Hủ đổi thịt lấy rau nên cảm thấy hứng thú, nảy sinh ý muốn trao đổi với Thẩm Chi Hủ.
“Nhưng tôi hết con mồi rồi.”
“Không, tôi muốn đổi tinh hạch.”
Thẩm Chi Hủ thường mang theo đám hổ trắng nhỏ hành động một mình, chắc chắn ở trong tay có rất nhiều tinh hạch, nàng muốn trao đổi chính là những tinh hạch mà đám người Thẩm Chi Hủ chưa dùng tới.
Thẩm Chi Hủ ồ lên một tiếng, nhìn nàng với ánh mắt sâu xa: “Tinh hạch đổi lấy rau củ, cô có thể cung cấp được bao nhiêu rau củ?”
Ở căn cứ Hoài Long, năm viên tinh hạch cấp 1 mới có thể đổi được nửa cân rau củ, người ở cấp độ của bọn họ, chắc chắn không chỉ muốn đổi tinh hạch cấp 1.
“Tinh hạch của anh có cấp bậc gì?”
Thẩm Chi Hủ nhướng mày, cảm thấy tinh hạch hệ tinh thần cấp 4 có thể giao cho Trình Dao.
“Tinh hạch hệ tinh thần cấp 4.”
Trình Dao hít vào một ngụm khí lạnh.
“Anh gặp phải zombie hệ tinh thần sao?”
Thẩm Chi Hủ ừm một tiếng: “Ở quận Hồng Ngũ, khu vui chơi.”
Hóa ra là như vậy.
Có vẻ Trình Dao đang suy nghĩ gì đó, nên không hỏi chi tiết, sau khi cân nhắc hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Tôi dùng năm mươi cân rau củ để đổi lấy tinh hạch hệ tinh thần cấp 4, anh cảm thấy thế nào?”
Nàng nói xong, giống như sợ Thẩm Chi Hủ không động tâm, còn nói thêm: “Một trăm cân! Tôi dùng một trăm cân để đổi!”
Kiều Nghệ: “…”
Số lượng quả thật rất lớn…
Cái này đã vượt xa khỏi giá trị của tinh hạch hệ tinh thần cấp 4 rồi đúng không?
Kiều Nghệ nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi.
Thẩm Chi Hủ có hơi bất ngờ, lại nghĩ tới điều gì đó, hai mắt híp lại: “Cô có nhiều rau như vậy sao?”
Một trăm cân rau củ?
Anh e rằng cả căn cứ Hoài Long cũng không thể cung cấp được nhiều rau củ như vậy.
Trong lòng Trình Dao vang lên hồi chuông cảnh giác, nàng rất sợ bại lộ chuyện không gian của mình có chức năng gieo trồng, cho nên gượng gạo đổi đề tài: “Anh chỉ cần nói cho tôi biết có đổi hay không thôi.”
“Tôi đổi.” Thẩm Chi Hủ cũng không muốn biết bí mật nhỏ của Trình Dao, nhanh chóng lấy ra tinh hạch hệ tinh thần cấp 4.
Hai mắt Trình Dao sáng lên, hai người đi tới một góc vắng vẻ, hoàn thành việc đổi trác lần này.
Sau khi Trình Dao rời đi, Kiều Nghệ im lặng nhìn theo bóng lưng của nàng.
“Ngao Ngao, em đang nhìn gì vậy?”
Kiều Nghệ tỉnh táo lại, lắc lắc đầu.
“Grừ Grừ” Không có gì đâu.
Tôi chỉ cảm thấy nữ chính rất giàu có thôi.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy, nhìn Người đẹp ốm yếu với ánh mắt đồng cảm.
Không gian của nữ chính có linh tuyền, cho nên có thể trồng trọt được, mặc dù không gian của Người đẹp ốm yếu rất lớn, nhưng cũng không thể nghịch thiên giống như nữ chính được!
Thẩm Chi Hủ không biết những suy nghĩ ngổn ngang của hổ trắng nhỏ, anh chỉ cảm thấy ánh mắt của cô khiến anh cảm thấy không thoải mái. Anh dùng hai tay nâng khuôn mặt xù lông của cô lên, khẽ lắc lắc.
“Ngao Ngao, sao em lại nhìn tôi như vậy?”
Đó có phải là cái nhìn đồng cảm không?
Tại sao Ngao Ngao lại đồng cảm với mình?
Thẩm Chi Hủ không lý giải được, nhưng trong tiềm thức anh thực sự không thích người khác đồng cảm với mình.
Kiều Nghệ bị anh lắc chóng hết cả mặt, cho nên không chú ý tới ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm của Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ” Anh mau buông tôi ra! Người bệnh ốm yếu, anh thật là quá đáng!
Kiều Nghệ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tránh khỏi được nanh vuốt của Người đẹp ốm yếu, trừng mắt như muốn tố cáo anh.
“Ngao Ngao, sau này em không được dùng ánh mắt kia nhìn tôi nữa.”
“Grừ Grừ” Tại sao?
Thẩm Chi Hủ không nói gì, khẽ mỉm cười.
Không hiểu sao Kiều Nghệ cảm thấy nụ cười này của anh có hơi đáng sợ, cái đuôi nhẹ nhàng đặt xuống dưới.
“Được rồi, không nói vấn đề này nữa.” Thẩm Chi Hủy thấy đám người Lý Văn Bân đều đã đi ra ngoài, đang chuẩn leo bị lên xe.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi ra xe thôi.”
(Thẩm Chi Hủ: Tôi chỉ quan tâm đến vợ và giao dịch, còn lại không liên quan gì đến tôi.)