Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 348

Chương 348
Kiều Nghệ thấy Người đẹp ốm yếu thu lại nụ cười, lúc này mới tung ta tung tăng đi theo lên xe. Ở sau lưng cô, hổ mẹ và cây non mini cũng chầm chậm theo sau.

. . .

Năm ngày sau, bọn họ đã an toàn tới căn cứ Hoài Long.

Trước khi tiến vào căn cứ Hoài Long, Thẩm Chi Hủ còn cảnh cáo cây non mini không được lộ ra điều gì bất thường trước mặt người khác.

Cây non mini không hiểu, nhưng dưới uy quyền của người nào đó nó đành phải đồng ý.

Không phải chỉ là ngụy trang thôi sao? Cây non mini rất giỏi việc này!

Sau hai tháng, Kiều Nghệ trở về căn cứ Hoài Long, trong lòng không khỏi xúc động.

Thẩm Chi Hủ đỗ xe xong, chuẩn bị đưa đám hổ trắng nhỏ đi tới khu mua bán, về phần cây non mini đã ngụy trang thành cây giống bình thường, anh cầm nó bằng một tay, dùng lực không gian để che đậy hơi thở thực vật biến dị cấp cao ở trên người nó.

“Đi thôi, chúng ta đi tới khu mua bán thôi.”

Kiều Nghệ vừa nghe thấy khu mua bán thì nghĩ ngay tới anh Trần của sạp bán thịt nướng, hai mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng thúc giục.

“Grừ grừ” Đi thôi, chúng ta mau đi thôi!

Thẩm Chi Hủ nhìn thấy vậy thì khẽ cười một tiếng, anh chỉ cần liếc mắt thôi là có thể nhìn ra được lúc này hổ trắng nhỏ đang nghĩ gì.

“Đồ hổ con tham ăn.” Anh khẽ lẩm bẩm.

Kiều Nghệ nghe thấy, nhưng không cảm thấy chột dạ chút nào, thậm chí râu còn rung rung, tự tin phản bác lại.

“Grừ grừ” Bây giờ tôi vẫn còn là một bé hổ con mà, vẫn còn đang lớn, tôi phải ăn nhiều hơn mới có thể to lớn và uy nghiêm giống như mẹ tôi!

Hơn nữa, cô cũng phát hiện ra, người có dị năng đều ăn nhiều cơm hơn người bình thường, chưa kể cô và hổ mẹ còn là động vật biến dị, lượng thức ăn cũng vượt xa những con hổ bình thường rất nhiều!

Những con hổ bình thường ăn một bữa ăn có thể sống được vài ngày, nhưng điều này lại không tồn tại trên người cô và hổ mẹ.

Cho nên cô ăn nhiều cũng là điều bình thường!

Chứ không phải là cô tham ăn đâu nhé!

Đáng tiếc Thẩm Chi Hủ không nghe hiểu được lời phản bác của hổ trắng nhỏ, chỉ khẽ lẩm bẩm, cầm chậu hoa, dẫn hai mẹ con hổ trắng nhỏ đến khu mua bán.

Trên đoạn đường này, tổ đội một người hai hổ có thể nói là rất phong cách.

Có vài người đã từng nhìn thấy bọn họ, cho nên cũng không tò mò lắm, người chưa từng nhìn thấy thì liên tục khen ngợi.

Không lâu sau, Thẩm Chi Hủ đi tới trước gian hàng của anh Trần.

Gian hàng của anh Trần hôm nay không có nhiều khách lắm, anh ấy đang buồn chán ngồi uống rượu ở trong quán của mình.

“Cho tôi năm cân thịt nướng.”

Anh Trần nghe thấy tiếng nói thì lập tức đứng dậy, thấy người tới là Thẩm Chi Hủ thì vô cùng kinh ngạc.

“Mọi người làm nhiệm vụ trở về rồi à?” Anh Trần hỏi.

Thẩm Chi Hủ ừm một tiếng, dẫn hổ trắng nhỏ ngồi xuống phía sau quầy hàng, như nhớ ra điều gì đó, anh lại bổ sung thêm một câu: “Cho tôi hai cân thịt nướng, ba cân còn lại để thịt tươi.”

Hổ trắng lớn không thích ăn thịt chín, cho nên để thịt tươi cho nó thì hơn. Hổ mẹ nghe thấy lời của thú hai chân nói, thì nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng.

Loại ánh mắt này là nó học được từ thú hai chân, thỉnh thoảng sử dụng với nhóc con cũng rất hiệu quả.

Anh Trần trước tiên cân ba cân thịt tươi cho hổ trắng lớn, hai mươi phút sau, bưng thịt nướng thơm ngát lên.

Kiều Nghệ không thể ngồi yên được nữa, nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng đang nóng hổi.

“Ngao Ngao đừng vội, đợi nguội một chút mới ăn được.”

Kiều Nghệ vẫn không rời mắt khỏi miếng thịt, nghe thấy lời của Người đẹp ốm yếu nói thì chỉ tùy tiện gật đầu.

Thẩm Chi Hủ mỉm cười đầy bất lực, cầm con dao sạch ra chuẩn bị cắt thịt nướng thành từng miếng nhỏ để hổ trắng nhỏ dễ ăn hơn.

Lúc này, anh Trần ngồi xuống đối diện Thẩm Chi Hủ, còn cầm một chai Nhị Oa Đầu ra.

 


Bình Luận (0)
Comment