Chương 361
Cũng may Dương Nhu Trinh không phát hiện chuyện này, nếu không cô ta sẽ càng đau đầu hơn.
Cao Nhược Lâm cười quyến rũ: "Chị Liên còn không biết năng lực của em sao? Em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Dứt lời, hình dáng và khuôn mặt của Cao Nhược Lâm lại có thể méo mó. Không lâu sau, chiều cao một mét sáu mươi lăm của cô ả dài đến một mét tám, tóc dài màu trà cũng thay đổi thành tóc ngắn màu đen gọn gàng, đường nét trên khuôn mặt hóa thành khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn trái ngược với gương mặt thật của cô ả.
"Thế nào chị Liên? Dị năng của em vẫn ổn chứ?" Tiếng nói vừa ra khỏi miệng thì giọng của Cao Nhược Lâm đã biến thành giọng nam trong trẻo, khác xa với giọng nói nũng nịu mềm mại đáng yêu trước đó của cô ả.
Hà Nguyệt Liên thỏa mãn ừ một tiếng: "Nhớ đừng để bị lộ, cô biết cái gì nên nói và không nên nói rồi đó."
Cũng may dưới tay cô ta còn có một Cao Nhược Lâm đã thức tỉnh dị năng dịch dung, nếu không cô ta cũng không biết phải qua mặt Dương Nhu Trinh như thế nào.
Cao Nhược Lâm chỉnh sửa sắc mặt: "Chị Liên yên tâm, em biết rồi!"
Hà Nguyệt Liên thấy thế mới mở cửa phòng và dẫn Cao Nhược Lâm đi vào.
Cao Nhược Lâm vừa bước vào đã nghe thấy tiếng vọc nước, sau đó cô ả nhìn thấy một khuôn mặt mà dù thấy bao nhiêu lần cũng sẽ kinh ngạc. Đó là nữ ca sĩ Dương Nhu Trinh, ca sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc với giọng hát tuyệt vời trước tận thế. Rõ ràng cô nàng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, nhưng lại dựa vào chính mình để tạo nên tên tuổi cho mình trong giới ca sĩ!
Cao Nhược Lâm kịp thời che giấu sự ghen ghét trong đáy mắt, khi ngước mắt lên lần nữa thì ánh mắt đã hồi phục sự trong trẻo.
"Chị..." Cao Nhược Lâm bước nhanh về phía trước, nhoài người trên bể nước, kích động và nhung nhớ nhìn gương mặt Dương Nhu Trinh có năm sáu phần giống với gương mặt thay đổi của mình.
"Học Xuyên..." Dương Nhu Trinh cười dịu dàng. Cô nàng muốn vươn tay ra chạm vào gương mặt của em trai sinh đôi, nhưng suy nghĩ đến gì đó lại bỗng nhiên rút tay về, đáy mắt lướt qua một tia khổ sở.
"Chị, chị sống thế nào?" Cao Nhược Lâm bắt chước giọng điệu Dương Học Xuyên hỏi thăm tình hình của Dương Nhu Trinh.
"Chị rất tốt, Học Xuyên, em thì sao?"
"Em cũng rất tốt." Cao Nhược Lâm dừng một chút: "Gần đây đang bận hoàn thành nhiệm vụ nghiên cứu Hà giao cho nên không thể sang đây thăm chị, là em không tốt."
"Đừng nói như vậy, Học Xuyên rất tốt, chị sẽ không bao giờ giận Học Xuyên đâu." Dương Nhu Trinh mỉm cười nhìn Dương Học Xuyên.
"Thật sao? Chị thật tốt với em." Cao Nhược Lâm tỏ ra cảm động, hốc mắt càng đỏ lên.
"Chị chỉ có một người thân là em, không tốt với em thì tốt với ai chứ...?" Dương Nhu Trinh tự lẩm bẩm, đôi mắt long lanh như biết nói để lộ ra cảm xúc phức tạp.
Trong lòng Cao Nhược Lâm run lên, sợ mình bị lộ nên mấp máy đôi môi mỏng, không dám đáp lại lời nói của Dương Nhu Trinh.
Hà Nguyệt Liên đang đứng ở cửa cũng cảm thấy thời gian sắp hết, lên tiếng gọi Cao Nhược Lâm.
Cao Nhược Lâm như trút được gánh nặng, vội vàng nói với Dương Nhu Trinh: "Chị, em phải đi rồi, chị ở đây cho tốt nhé, lần sau em lại đến thăm chị."
"Được." Dương Nhu Trinh ngoan ngoãn đồng ý, đưa mắt nhìn Cao Nhược Lâm rời khỏi phòng.
Không bao lâu, trong căn phòng chỉ còn lại cô nàng và Hà Nguyệt Liên.
"Nghỉ ngơi thật tốt, đừng tự hành hạ bản thân nữa."