Chương 362
Hà Nguyệt Liên để lại một câu nói đó rồi tắt đèn, sau đó xoay người rời đi.
Bên trong căn phòng lại tối đen, Dương Nhu Trinh vẫn nhìn thẳng ra cửa, trên gương mặt cực kỳ xinh đẹp rơi xuống hai hàng lệ trong suốt.
"Học Xuyên..."
"Là chị hại em... Là chị hại em..."
Dương Nhu Trinh bỗng nhiên chìm vào đáy nước, đập vào bể nước tự hành hạ mình. Không bao lâu, dòng máu đỏ sẫm không ngừng lan trong nước, trộn lẫn với làn nước trong suốt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng va chạm nặng nề ngừng lại, giọng hát mang theo nhịp điệu kỳ lạ lại trở lại trong căn phòng.
Một bên khác, Kiều Nghệ đang ngủ ngon như cảm nhận được gì đó. Cô bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mơ màng ngẩng lên mắt nhìn về phía bên cạnh người, nhìn thấy hổ mẹ cũng đã tỉnh, grừ một tiếng.
Hổ mẹ khoác chân lên người nhóc con, đầu lưỡi đầy đặn liếm đầu của cô, đôi mắt tròn màu xanh lam nhạt cảnh giác nhìn xung quanh.
Nó dường như...
Nghe thấy tiếng gì đó?
...
Ở khu vực cách xa căn cứ Hoài Long, động vật biến dị cấp thấp bỗng nhiên náo loạn bất an, sau đó lại giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, từng bước ra khỏi khu vực sống của bọn chúng.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nghệ lại dậy trễ.
Cô nằm bên cạnh hổ mẹ, lười biếng duỗi lưng, sau đó liếm liếm cằm của hổ mẹ.
"Grừ grừ?" Mẹ, tối qua mẹ có nghe thấy tiếng gì không?
Kiều Nghệ cho rằng tối hôm qua mình không nằm mơ, cô thật sự mơ hồ nghe thấy có người đang hát.
Nhưng hơn nửa đêm thì ai sẽ hát trong căn cứ Hoài Long chứ? Đây là bị người bắt lại đánh đập ư?
Kiều Nghệ ngơ ngác dùng móng vuốt ngoáy vành tai mấy lần.
"Ngao Ngao dậy rồi hả?"
Thẩm Chi Hủ bưng sữa dê tới: "Đi nào, tôi dẫn em đi đánh răng."
Tối hôm qua Kiều Nghệ cũng ngủ không ngon lắm. Bây giờ nghe thấy Người đẹp ốm yếu gọi, cô nằm vạ xoay người, chôn mặt trong ngực hổ mẹ.
"Ngao Ngao?"
Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy gì hết.
Thẩm Chi Hủ chưa từng hổ trắng nhỏ nằm ì trên giường, đầu tiên là ngắm nghía một hồi, sau đó đặt sữa xuống rồi mới lên tiếng: "Được, vậy Ngao Ngao ngủ một lát nữa đi, tôi đi ra ngoài một chuyến."
Hả? Người đẹp ốm yếu muốn ra ngoài?
Kiều Nghệ bỗng nhiên quay đầu nhìn anh.
"Grừ grừ?" Người đẹp ốm yếu, anh đi ra ngoài không dẫn tôi theo sao?
Ánh mắt Kiều Nghệ đầy sự lên án.
"Tôi đi tìm Cố Hựu Kỳ, không phải chuyện gì lớn, Ngao Ngao và Đại Bạch ở đây đợi tôi về."
Đúng rồi, anh đã đồng ý hợp tác với Cố Hựu Kỳ. Nhưng lần này anh sẽ không chủ động đối đầu với người của viện nghiên cứu, mà là lợi dụng tay của người khác, từng chút từng chút lật đổ khu nghiên cứu quái vật khổng lồ này.
Kiều Nghệ cũng nhớ tới chuyện ngày hôm qua, cô thật sự vẫn muốn ngủ tiếp một lúc nữa, cho nên lần này không có bám lấy Người đẹp ốm yếu. Sau khi đưa mắt nhìn Người đẹp ốm yếu rời đi, cô ngáp một tiếng rồi vùi vào trước bộ ngực lông lá của hổ mẹ.
Grừ grừ, ôm trong ngực của mẹ quả nhiên là tuyệt vời nhất!
Lông xù! Lông xù! Cô thích nhất!
***
Cao Hoằng Khải quyết định rời khỏi căn cứ Hoài Long.
Ngày anh ta rời đi, Thẩm Chi Hủ dẫn theo mẹ con hổ trắng nhỏ đi tiễn anh ta. Điều khiến người ta bất ngờ là không chỉ có cả nhà Cao Hoằng Khải rời đi, mà người đi theo còn có Lý Văn Bân, Trần Khải Lương và Thạch Kính Tùng.
Bọn họ cũng tin tưởng phán đoán của Thẩm Chi Hủ, muốn đến thôn Đường Hà sống một cuộc sống yên bình.