Chương 363
Anh cũng phân chia và trả lại những thùng sắt thuộc về bọn họ lúc trước.
“Anh Thẩm, anh thật sự không đi cùng chúng tôi đến thôn Đường Hà sao?” Cao Hoằng Khải vẫn không nhịn được hỏi.
“Tôi còn có chuyện phải làm, tạm thời không đi.” Thẩm Chi Hủ hiếm khi giải thích một câu.
Anh ta ồ một tiếng, có lòng muốn hỏi xem anh còn chuyện gì chưa làm, thế nhưng lúc chạm phải đôi mắt đen nhánh không gợn sóng như giếng cổ của đối phương, câu hỏi gì đó đều bị anh ta nuốt trở về.
Chẳng bao lâu sau, đám người Cao Hoằng Khải lái xe tải lớn rời khỏi.
Thẩm Chi Hủ không vội rời đi, mà chỉ đưa mắt nhìn xe của bọn họ đi xa. Khóe mắt anh liếc thấy hổ trắng nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm vào bóng xe của bọn họ, bèn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô.
“Ngao Ngao muốn đến thôn Đường Hà với mấy người đó à?”
Kiều Nghệ nghe thấy thế, liền nhìn Người đẹp ốm yếu một cách mờ mịt.
Cô thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì không truy hỏi nữa, chỉ nghĩ nếu như giải quyết xong những rắc rối trong sở nghiên cứu, có lẽ anh có thể dẫn hai mẹ con hổ trắng nhỏ đến định cư ở thôn Đường Hà.
...
Sau khi bọn họ tiễn mấy người Cao Hoằng Khải rời đi, Thẩm Chi Hủ mang đám hổ trắng nhỏ lên núi lần nữa. Bọn họ được vụ mùa lớn trở về, vừa mới tiến vào căn cứ Hoài Long đã được cấp dưới của Cố Hựu Kỳ là Ngũ Côn mời đến biệt thự nơi tiểu đội bọn họ đóng quân.
Dọc trên đường đi, Kiều Nghệ nhìn bên trái một lúc rồi nhìn bên phải một hồi, dường như cô hết sức tò mò với hoàn cảnh xung quanh.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, suy nghĩ thoáng xoay chuyển, chủ động hỏi thăm Ngũ Côn: “Tiền thuê biệt thự là bao nhiêu?”
Lỗ tai của Kiều Nghệ run lên mấy lần, ánh mắt liếc qua gương mặt đường hoàng của Ngũ Côn, thật ra cô cũng có chút tò mò.
“Mười viên tinh hạch cấp 1 một ngày.” Ngũ Côn không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng cũng trả lời một cách tử tế.
Shhh...
Vậy há chẳng phải một tháng là ba trăm viên tinh hạch cấp 1 ư?
Mặc dù bây giờ bọn họ không thiếu tinh hạch, đối với bọn họ mà nói thì một tháng tốn ba trăm viên tinh hạch cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Tuy nhiên Kiều Nghệ nghe xong vẫn cảm thấy đau lòng, vội vàng tiến đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu rồi ra sức lắc lắc đầu.
“Grừ grừ...” Chúng ta đừng ở biệt thự, ở trong một căn nhà nhỏ nào đó cũng rất tốt rồi. Người đẹp ốm yếu à, anh đừng có phung phí tinh hạch, hiểu chưa?
Thẩm Chi Hủ đâu phải không hiểu hổ trắng nhỏ đang biểu đạt cái gì, anh buồn cười, cưng chiều nói với cô: “Ngao Ngao đừng lo lắng, tôi chỉ hỏi xem thôi.”
Kiều Nghệ không tin, nghi ngờ nhìn chăm chú vào Người đẹp ốm yếu.
“Thật mà, Ngao Ngao cứ tin ở tôi.” Thẩm Chi Hủ cố gắng bày ra vẻ mặt để cho cô tin tưởng.
Kiều Nghệ chần chừ hồi lâu, lúc này mới nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, lại lon ta lon ton chạy đến bên cạnh hổ mẹ.
Ngũ Côn không lên tiếng, nhưng lại yên lặng quan sát sự tương tác giữa một người và một hổ, trong đầu nghĩ hổ trắng nhỏ này quả thực rất có linh tính, giống như những gì anh Nhan nói vậy.
Không lâu sau, bọn họ đã vào biệt thự nhờ sự chỉ dẫn của Ngũ Côn. Cố Hựu Kỳ đang ngồi cùng hai người đàn ông xa lạ trong phòng khách, một người trong số đó tương đối lớn tuổi, khoảng bốn mươi.
Ban đầu Kiều Nghệ còn tưởng rằng hai người đàn ông xa lạ này cũng là cấp dưới của Cố Hựu Kỳ, nhưng sau khi được anh ta giới thiệu, cô mới biết bọn họ cũng chẳng phải thành viên trong tiểu đội của bọn họ. Người đàn ông hơi lớn tuổi kia tên là Lương Hoài Tiền, từng là một trong những chỉ huy trưởng của căn cứ Hoài Long.