Chương 365
“Trừ điều này ra còn có những thông tin khác hay không?” Cố Hựu Kỳ hỏi Ngụy Võ.
Ngụy Võ nhìn về phía Lương Hoài Tiền, thấy ông ta gật đầu đồng ý, lúc này mới lấy một tấm bản đồ vẽ tay từ trong túi ra. Đó là bản đồ do nhân viên bị anh ta thôi miên kia vẽ ra, là đường đi của tầng một trong khu nghiên cứu và cách để xuống dưới lòng đất.
Cố Hựu Kỳ xem xong liền đưa bản đồ cho Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ chỉ nhìn lướt qua đã ghi nhớ bản đồ trong đầu, sau đó nhanh chóng trả lại bản đồ cho Ngụy Võ.
“Tiểu Cố, khu nghiên cứu được canh gác nghiêm ngặt, chúng tôi cũng không thể sắp xếp người của mình vào bên trong được, phải làm thế nào mới có thể lẻn vào trong đó đây?” Lương Hoài Tiền phiền não nhíu mày lại.
Cố Hựu Kỳ cũng cảm thấy khó khăn, nếu như anh ta có ý tưởng, cũng sẽ không tìm đến ông ta để hợp tác.
Không còn cách nào, anh ta không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, xem xem vị này có cách nào hay không.
“Mọi người không có dị năng giả tàng hình à?” Thẩm Chi Hủ chậm rãi mở miệng.
“Dị năng giả tàng hình ư?” Cố Hựu Kỳ và Lương Hoài Tiền đồng thanh mở miệng.
Thẩm Chi Hủ im lặng, thấy cả hai ngạc nhiên như vậy cũng biết bọn họ chưa từng gặp được dị năng giả tàng hình nào.
“Thật sự có dị năng giả hệ này sao?” Cố Hựu Kỳ lẩm bẩm hỏi.
“Chủng loại dị năng có nhiều kiểu nhiều loại, dị năng thôi miên cũng có, có dị năng tàng hình cũng chẳng có gì lạ.” Thẩm Chi Hủ dừng một chút, khóe mắt liếc nhìn hổ trắng nhỏ vẫn luôn rất yên tĩnh từ sau khi vào biệt thự. Anh không biết dị năng cụ thể của em ấy là gì, nhưng chắc chắn có khả năng tàng hình này. Tuy nhiên anh sẽ không để hổ trắng nhỏ sử dụng dị năng này đi thăm dò chuyện trong khu nghiên cứu.
“Cậu nói cũng phải.” Lương Hoài Tiền gật đầu tán thành: “Nếu như có dị năng giả tàng hình, vậy chúng ta có thể dễ dàng lẻn vào khu nghiên cứu, thật đáng tiếc mà...”
Kiều Nghệ nghe ra được sự nuối tiếc trong giọng nói của ông ta, không nhịn được ngước mắt lên nhìn Người đẹp ốm yếu. Đúng lúc anh cũng đang nhìn mình, có lẽ là đoán được tâm tư của cô, cho nên Người đẹp ốm yếu khe khẽ lắc đầu.
Bởi vì bọn họ không có cách nào lẻn vào khu nghiên cứu, cuộc trò chuyện hôm nay lại không giải quyết được gì. Sau khi hai người Lương Hoài Tiền rời đi, Cố Hựu Kỳ lại nói mấy câu với Thẩm Chi Hủ, phần lớn đều là việc liên quan đến khu nghiên cứu.
Phản ứng của anh rất lạnh nhạt, sau khi nghe xong mới mang đám hổ trắng nhỏ rời đi.
Chẳng bao lâu sau, phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người Cố Hựu Kỳ và Ngũ Côn.
Ngũ Côn im lặng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Đại ca à, thái độ của Thẩm Chi Hủ này... Có phải quá thờ ơ rồi hay không?”
Thái độ của anh trông có vẻ không giống như muốn hợp tác với bọn họ.
Điều này khiến cậu ta hết sức bất mãn.
Cố Hựu Kỳ lại không để ý: “Con người anh ta chính là như vậy, quen rồi sẽ ổn thôi.”
Tuy rằng anh ta và Thẩm Chi Hủ không chung sống với nhau, nhưng anh ta biết nếu như đối phương không có ý định hợp tác thì cũng sẽ không đến đây một chuyến với thái độ nhân nhượng như thế.
Ngũ Côn nghe nói vậy thì nhíu mày, cũng không nói gì nữa.
...
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, anh có cần tôi đi thăm dò tình hình của khu nghiên cứu không?