Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 366

Chương 366
Vừa về đến nhà của bọn họ, Kiều Nghệ đã không nhịn được nói với Người đẹp ốm yếu như vậy.

Thẩm Chi Hủ hiểu rõ hổ trắng nhỏ, không cần đoán ý nghĩ tiếng kêu gừ gừ của cô, anh cũng biết cô muốn nói điều gì.

“Ngao Ngao à, tôi có thể đồng ý với em bất cứ chuyện gì, duy chỉ có chuyện để em đi thăm dò khu nghiên cứu này là không được.”

Gương mặt tuấn tú của Thẩm Chi Hủ kéo cưng, trên mặt là vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Kiều Nghệ chưa từng nhìn thấy Người đẹp ốm yếu thế này, đáy lòng rụt rè, yếu ớt liếc nhìn anh.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, sắc mặt từ từ hòa hoãn lại, anh ngồi xổm xuống ôm mặt hổ trắng nhỏ lên.

“Ngao Ngao ngoan, khu nghiên cứu rất nguy hiểm, tôi không muốn bản thân em mạo hiểm, hiểu chưa?”

Kiều Nghệ hiểu, đôi mắt tròn xoe chớp chớp.

“Em nghe thấy rồi đúng không?”

Cô gật đầu.

Lúc này đây, Thẩm Chi Hủ mới nở nụ cười.

Kiều Nghệ thấy anh cười, bấy giờ cảm giác sợ hãi nhỏ nhoi trong lòng kia mới tan biến. Cô nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Người đẹp ốm yếu.

“Grừ grừ...” Vậy không có dị năng giả tàng hình, chúng ta phải làm thế nào mới có thể điều tra được tình hình của khu nghiên cứu đây?

Cũng không biết Husky biến dị và Nhan Dục Chương ra sao rồi...

“Em đừng sốt ruột, xe đến trước núi ắt có đường.”

Kiều Nghệ: “...”

Được rồi, thế thì nghe theo Người đẹp ốm yếu vậy.

...

Ban đêm, những ngôi sao lấp lánh điểm xuyết trên màn trời đen nhánh, căn cứ Hoài Long tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió lại vang lên tiếng hát êm ái yếu ớt của người phụ nữ.

Trong căn phòng đưa tay không nhìn thấy năm ngón, hai con hổ trắng tựa sát vào nhau cũng đồng loạt mở mắt. Bọn họ dường như cảm nhận được gì đó, bèn liếc nhìn lẫn nhau.

“Gào gào...” Mẹ ơi, có phải mẹ cũng nghe thấy không ạ?

Kiều Nghệ lo lắng làm ồn đến Người đẹp ốm yếu đang ngủ say, cho nên cô hạ thấp giọng.

Hổ mẹ tựa như hiểu ý của nhóc con, nó gật gật đầu.

Quả nhiên cô không phải đang nằm mơ!

Từ sau khi trở lại căn cứ Hoài Long, mỗi đêm đều có người ca hát!

Thế nhưng... Là ai lại ca hát vào mỗi đêm chứ?

Tại sao chỉ có cô và hổ mẹ nghe thấy, mà Người đẹp ốm yếu lại không nghe được nhỉ?

Chẳng lẽ là do thính giác của bọn họ quá tốt chăng?

Kiều Nghệ nghiêng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu đang ngủ say trên giường, mấy giây sau nín thở tập trung nghe tiếng hát.

Chẳng qua tiếng hát kia lúc có lúc không, cô hoàn toàn không nghe rõ lời bài hát là gì. Hơn nữa chẳng hiểu sao Kiều Nghệ lại bị thôi thúc muốn đi tìm chủ nhân của giọng hát.

“Gào gào...” Mẹ à, nếu không chúng ta ra ngoài xem một chút đi?

Cô sợ hổ mẹ không hiểu, còn khoa tay múa chân ý muốn ra ngoài.

Trong bóng tối, hổ mẹ nhìn chăm chú vào nhóc con một lát, cuối cùng gật gật đầu.

Ánh mắt Kiều Nghệ sáng lên, cô đứng dậy rón rén đi tới cửa, vừa chồm lên cánh cửa thì giọng nói trầm khàn vừa mới tỉnh ngủ của Người đẹp ốm yếu vang lên ở sau lưng.

“Ngao Ngao muốn đi đâu thế?”

Hỏng bét! Bị Người đẹp ốm yếu phát hiện rồi!

Kiều Nghệ có chút chột dạ.

Không lâu sau, Thẩm Chi Hủ bật đèn ngủ nhỏ lên, một ánh đèn ấm cúng sáng lên trong căn phòng tối tăm.

Kiều Nghệ bấm bụng nhìn lại, chỉ thấy Người đẹp ốm yếu mặc đồ ngủ, cổ áo hơi xốc xếch lộ ra xương quai xanh hấp dẫn. Gương mặt tuấn tú vẫn còn mang theo vẻ lười biếng vừa mới tỉnh dậy. Dưới ánh đèn ấm áp, đường nét khuôn mặt dịu dàng, tôn lên vẻ đẹp trên mặt anh.

 


Bình Luận (0)
Comment