Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 367

Chương 367
Chỉ, chỉ là thật đẹp mắt...

Khụ khụ, bây giờ không phải lúc để mê trai!

Vẻ mặt Kiều Nghệ trở nên đứng đắn.

“Ngao Ngao?” Thẩm Chi Hủ tùy ý vuốt phần tóc trước trán ra sau gáy, thấy hơn nửa đêm rồi mà hai mẹ con hình như muốn ra ngoài, mi tâm anh vô thức nhíu chặt lại. Lúc anh liếc nhìn đồng hồ, hai rưỡi sáng, lúc này bọn họ chuẩn bị đi đâu?

“Grừ grừ...” Người, Người đẹp ốm yếu, anh tỉnh rồi à?

Đôi mắt tròn xoe xinh đẹp của Kiều Nghệ cố ra vẻ vô tội nhìn Thẩm Chi Hủ.

“Các em định ra ngoài sao?”

Cô bối rối, cái đuôi cũng cụp xuống, không trả lời.

Thẩm Chi Hủ đâu phải không nhìn ra sự chột dạ của hổ trắng nhỏ, anh cau mày một lúc lâu, sau đó cam chịu bước xuống giường.

“Hai mẹ con chuẩn bị đi đâu thế?”

Kiều Nghệ thấy vậy, lập tức vội vàng lắc đầu.

“Grừ grừ...” Tôi có thể nói tôi cũng chẳng biết được không...

“Em lắc đầu là có ý gì?”

“Grừ grừ...” Là không biết đó!

“Không muốn nói cho tôi ư?” Thẩm Chi Hủ nhướng mày lên, hai tay nắm lấy vạt áo, dùng chút sức lực đã cởi bỏ áo ngủ từ dưới lên, để lộ nửa thân trên cường tráng của mình.

Đậu má!

Đây là thứ mình không bỏ tiền ra cũng có thể nhìn được sao?

Kiều Nghệ sốc đến mức con ngươi run rẩy, trước tiên đứng dậy ôm lấy cái đầu lớn của hổ mẹ, không để cho hổ mẹ nhìn thấy Người đẹp ốm yếu trần truồng nửa người trên. Cô cũng quay lưng về phía Người đẹp ốm yếu, nhưng trong đầu vẫn luôn quanh quẩn dáng người mặc quần áo trông thì gầy, nhưng cởi ra lại có da có thịt kia của anh.

Tạo nghiệp mà, Người đẹp ốm yếu muốn dụ dỗ ai đấy? Cám dỗ hổ à?

Cô nghe âm thanh thay quần áo sột soạt vang lên bên tai, mặt hổ nóng bừng lên, còn âm thầm vui mừng vì lần này hổ mẹ không gạt mình ra, nếu không thật sự là khó xử chết đi được.

Đợi tiếng mặc quần áo dừng lại, hổ mẹ mới dùng móng vuốt kéo nhóc con.

Lúc này, Thẩm Chi Hủ đã thay quần áo xong, thấy ánh mắt không rõ nguyên do của hổ trắng lớn, lại nhìn dáng vẻ ngượng ngùng né tránh mình của hổ trắng nhỏ, anh không khỏi nhíu mày lại mà nghĩ xem rốt cuộc cô học được xấu hổ từ chỗ nào?

“Ngao Ngao vẫn chưa trả lời tôi, lắc đầu là ý gì?”

Kiều Nghệ nghe nói thế, liền tức giận trợn mắt nhìn anh.

“Grừ grừ...” Tôi cũng đã nói không biết rồi mà! Người đẹp ốm yếu thật ngốc!

“Không phải là em không muốn nói cho tôi biết ư?”

Kiều Nghệ gật đầu.

“Vậy thì là... Bản thân em cũng không biết muốn đi đâu?”

Suy đoán của Thẩm Chi Hủ nhanh chóng được chứng thực, chỉ thấy đôi mắt của hổ trắng nhỏ tỏa sáng, cái đầu nhỏ của cô gật xuống lia lịa.

“Nếu em không biết muốn đi đâu, tại sao còn muốn ra ngoài chứ?”

“Grừ grừ...” Bởi vì tôi và mẹ đều nghe thấy tiếng hát, muốn đi xem xem là ai đang hát đó!

Vì thế Kiều Nghệ còn khoa tay múa chân một hồi, nhưng lúc này đây mặc kệ cô có múa máy thế nào thì Người đẹp ốm yếu cũng không xem hiểu được. Cuối cùng cô mệt mỏi đành dứt khoát từ bỏ, đi tới cửa nhìn Thẩm Chi Hủ với ánh mắt nóng rực.

Thẩm Chi Hủ hiểu ý tứ này của hổ trắng nhỏ, bèn đứng dậy đi tới, mở cửa nhà ra.

“Vậy thì cả hai ra ngoài đi dạo một chút đi.” Thẩm Chi Hủ sờ sờ mũi, cũng không biết tiểu đội dị năng tuần tra của căn cứ có bắt bọn họ lại hay không. Mà thôi, nếu hổ trắng nhỏ đã muốn ra cửa thì anh sẽ đi theo, anh cũng muốn xem xem nửa đêm nửa hôm hai mẹ con hổ trắng không ngủ mà muốn đi nơi nào.

 


Bình Luận (0)
Comment