Chương 368
Cây non mini trong góc thấy bọn họ đều rời đi, tất nhiên không cam lòng yếu thế, cành cây cuốn lấy chậu hoa lạch bạch đuổi theo.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại thấy cây non mini đi theo ra ngoài, khẽ nhướng mày lên.
“Mi cũng muốn góp vui à?”
Cây non mini sợ hãi rung rung mấy cái lá cây, vừa định trốn sau lưng hổ trắng nhỏ thì bộ rễ dính liền với chậu hoa của nó lập tức bị người nào đó cầm lên.
“Mi hãy cải trang thành cây non bình thường cho tốt, đừng để người khác phát hiện ra.”
Cành cây của nó gật gật, sau đó rễ cây ghim vào trong chậu hoa, không nhúc nhích nữa.
“Ngao Ngao, đi thôi.”
Ừm ừm!
Kiều Nghệ dẫn dầu đi tuốt đằng trước, hổ mẹ theo sau cách cô nửa bước, cuối cùng là Thẩm Chi Hủ cầm chậu hoa.
Bọn họ vừa mới ra khỏi khu nhà ở, Kiều Nghệ phát hiện tiếng hát hình như đã dừng lại. Cô không nhịn được liếc nhìn hổ mẹ, lại thấy hổ mẹ cũng lắc lắc đầu.
Chẳng lẽ bọn họ dây dưa quá lâu, người ca hát mệt rồi ư?
Thẩm Chi Hủ để ý thấy tương tác giữa hai con hổ, vừa định hỏi làm sao thế, một giây sau đã thấy lỗ tai của mẹ con hổ trắng cùng run lên mấy lần, giống như đang lắng nghe âm thanh gì đó, đồng thời cả hai cũng đi về một phía khác.
Anh không khỏi nhíu mày, tập trung vào lỗ tai, thật lâu sau cũng không nghe thấy tiếng động nào.
Là có âm thanh gì đang thu hút hai mẹ con hổ trắng nhỏ ư?
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến thính giác của động vật nhạy bén hơn loài người, nói không chừng bọn họ thật sự đã nghe thấy tiếng gì đó nên mới muốn ra ngoài vào nửa đêm chăng?
Sẽ là gì đây?
Lòng tò mò của anh nổi lên, sải bước đuổi theo cả mẹ lẫn con.
Hai người Kiều Nghệ men theo tiếng hát lại lần nữa vang lên, né tránh tiểu đội dị năng tuần tra, đi tới một khu vực xa lạ. Lúc bọn họ chuẩn bị đi qua, Thẩm Chi Hủ ngăn cản cả hai lại.
“Ngao Ngao đừng đi.”
Cô nghe thấy giọng nói của Người đẹp ốm yếu, lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong tiếng hát hấp dẫn hổ một cách khó hiểu, đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt mê man nhìn anh, dường như đang hỏi tại sao.
“Ngao Ngao biết nơi này là đâu không?”
Kiều Nghệ lắc đầu.
Cô không biết nha, cô và hổ mẹ đi theo tiếng hát đến mà.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, anh biết nơi này là chỗ nào hả?
Cô hình như chưa từng tới nơi này thì phải.
“Đi tới mười mét nữa là sẽ đến khu nghiên cứu.”
Mười, cái gì cơ?
Cô cả kinh lùi về sau mấy bước.
Sao, sao lại là khu nghiên cứu chứ?
Tiếng hát vẫn còn truyền từ trong khu nghiên cứu ra, có phải đã chứng tỏ cái này cũng là âm mưu của khu nghiên cứu hay không?
Kiều Nghệ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, hổ mẹ ở bên cạnh cảm nhận được sự bất an của nhóc con bèn sáp đến bên con, nghiêng đầu cọ cọ vào cô.
Có hổ mẹ an ủi, trái tim của cô mới bình tĩnh lại.
Bấy giờ Thẩm Chi Hủ cũng ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn vo của hổ trắng nhỏ.
“Ngao Ngao nói thật cho tôi biết, tại sao em lại muốn đến nơi này?”
“Grừ grừ...” Tôi đi theo giọng hát tới.
“Lúc trước tôi chú ý em và Đại Bạch hình như nghe thấy gì đó, cho nên hai mẹ con đang đi theo âm thanh kia đến đây đúng không?”
Trời ạ, Người đẹp ốm yếu quả thực vô cùng tài ba! Cái này cũng bị anh quan sát ra được rồi!
Kiều Nghệ lập tức nhìn Thẩm Chi Hủ với ánh mắt sùng bái.