Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 393

Chương 393
Thẩm Chi Hủ bình tĩnh lại khi nghe thấy âm thanh chói tai, lực không gian lộ ra. Anh cảm nhận dị năng trong cơ thể hổ trắng nhỏ không bình thường, có một luồng năng lượng khó hiểu chiếm giữ trong cơ thể cô, quấn quanh và tranh đấu với dị năng vốn có.

Quả nhiên, sự bình yên trước đó đều là hiện tượng giả!

Lúc này, hổ trắng nhỏ đang thức tỉnh loại dị năng thứ hai vì đã hấp thu tinh hạch của Dương Nhu Trinh.

"Ngao Ngao cố lên, em nhất định làm được."

Ngay lúc này, Thẩm Chi Hủ hận mình rằng tại sao kiếp trước không nghiên cứu trường hợp tinh hạch hấp thu thuộc tính khác nhau, vậy thì anh sẽ không bó tay với tình cảnh hiện tại của hổ trắng nhỏ rồi.

"Không sao đâu, chắc chắn Ngao Ngao sẽ không sao."

Thẩm Chi Hủ chỉ có thể tự an ủi mình như thế, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm thân thể còn hơi run rẩy của hổ trắng nhỏ.

Đau...

Đau quá...

Loại đau đớn khi xương cốt bị nghiền nát và sắp xếp này lặp lại rất nhiều lần, trong lúc Kiều Nghệ cảm thấy bản thân có lẽ sắp chết trong cơn đau này thì đau đớn bỗng nhiên biến mất, ý thức hỗn loạn của cô cũng chìm vào bóng tối.

Một người một hổ ở một bên căng thẳng nhìn cô chăm chú, chỉ thấy thân thể của cô không còn run rẩy nữa, dị năng cô cũng hồi phục lại. Ngay khi Thẩm Chi Hủ cảm thấy hổ trắng nhỏ đã vượt qua cửa ải hết sức khó khăn thì một vầng sáng màu hồng tuôn ra từ trong cơ thể của Kiều Nghệ và bao phủ cô lại.

"Rống "

"Ngao Ngao!"

Thẩm Chi Hủ vô thức đưa tay chạm vào hổ trắng nhỏ, nhưng lại chạm vào một mảng da thịt mịn màng, anh kinh hãi rút mạnh tay về.

Lúc này, vầng sáng màu hồng mở rộng phạm vi, trông cực kỳ giống một hình người.

Thẩm Chi Hủ và hổ mẹ nhìn chằm chằm không chớp mắt. Sau khoảng mấy hơi thở, vầng sáng màu hồng dần dần biến mất, một cô gái trẻ khỏa thân nằm dài trên ghế sô pha, mái tóc dài màu trắng như tuyết xõa trên tấm lưng hoàn mỹ không một tì vết.

Con ngươi Thẩm Chi Hủ co lại, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ việc hổ biến thành người sống thì đã thấy thân thể của cô gái trẻ nằm bất tỉnh nhân sự trên ghế sô pha rút lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Anh không khỏi nín thở, trơ mắt nhìn cô gái rút lại thành một bé gái khoảng ba tuổi, mái tóc dài màu trắng như tuyết phủ kín lưng của cô.

Đây...

Thẩm Chi Hủ vẫn còn sửng sốt, hổ mẹ lại cẩn thận cọ xát, cái mũi ngửi tới ngửi lui trên người bé gái. Nó ngửi thấy mùi hương không thể quen thuộc hơn, gương mặt hổ nhất thời trở nên ngây ngốc.【•】_【•】

Đúng là mùi của nhóc con.

Nhóc con của nó đâu?

Nhóc con lớn như vậy của nó đâu rồi?

Sao lại biến thành thú hai chân không có bộ lông xinh đẹp rồi?

Hổ mẹ không hiểu nhưng vẫn kiềm chế sự chấn động lại, nó còn cẩn thận thu móng tay sắc bén lại, dùng bàn chân nhẹ nhàng đụng đụng vào bé gái.

Thích quá, thật là mềm mại!

Hổ mẹ kinh ngạc đến lỗ tai cũng lộ ra, lui về sau một bước nhỏ.

Lúc này Thẩm Chi Hủ mới lấy lại tinh thần, ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn chằm chằm bé gái trên ghế sô pha.

"Ngao Ngao..." Anh tìm lại giọng nói của mình, vô thức lặp lại tên của hổ trắng nhỏ một lần nữa. Sau đó anh mới chú ý tới bé gái đang khỏa thân, vội vàng tìm trong không gian một hồi, cuối cùng tìm thấy quần áo trẻ em ở trong góc.

Cũng may mình có thói quen thu thập mọi thứ, nếu không anh đúng là không tìm thấy quần áo thích hợp cho Ngao Ngao mặc.

 


Bình Luận (0)
Comment