Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 394

Chương 394
Tìm được quần áo, Thẩm Chi Hủ kiên trì thay quần áo cho bé gái. Tay chân anh vụng về, nhiều lần động tác quá mạnh khiến bé gái đang trong trạng thái hôn mê phát ra tiếng nức nở. Thẩm Chi Hủ bị dọa không dám cử động, đợi cô yên tĩnh lại, anh mới từ từ thay quần áo cho cô.

Sau khi trải qua việc mặc quần áo ‘trăm đắng ngàn cay’, trán của Thẩm Chi Hủ đã lấm tấm mồ hôi.

Cũng vào lúc này, anh mới có thời gian đánh giá vẻ ngoài của bé gái.

Bé gái rất đáng yêu, làn da trắng như tuyết, đường nét tinh xảo đẹp mắt như là búp bê, hai cánh tay nhỏ như làm từ ngó sen khiến cho người ta muốn cắn một cái. Nhưng điều khiến người khác chú ý nhất vẫn là mái tóc dài trắng như tuyết.

Thẩm Chi Hủ vừa nghĩa đến thì duỗi ngón tay sờ lên mái tóc dài của bé gái.

Mái tóc mềm mại, không giống bộ lông xù của hổ trắng nhỏ, thực tế không dễ vuốt.

Thẩm Chi Hủ rút tay lại rồi vuốt vuốt mi tâm, chỉ cảm thấy chuyện hôm nay thật khiến thể xác và tinh thần của anh mỏi mệt. Đồng thời anh còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là tinh hạch nào có thể khiến cho động vật biến dị biến thành con người được chứ?

Dáng vẻ thân người đuôi cá của Dương Nhu Trinh hiện lên trong đầu Thẩm Chi Hủ, chẳng lẽ là bởi vì tính chất đặc biệt của Dương Nhu Trinh sao?

(Thẩm Chi Hủ: Ứ ừ, lần đầu nhìn thấy zợ khỏa thân!) ⁄(⁄⁄•⁄ω⁄•⁄⁄)⁄

Hổ mẹ không biết Thẩm Chi Hủ đang băn khoăn điều gì, nó tò mò đánh giá dáng vẻ mới của nhóc con, muốn chạm vào nhưng lại không dám chạm, cái đuôi bực bội vung lên.

Cây non mini cũng cảm thấy dáng vẻ này của hổ trắng nhỏ rất mới lạ, cành duỗi dài ra muốn chạm thử, nhưng dưới cái nhìn sắc bén của người và con hổ nào đó, nó sợ hãi thu cành lại.

Chít, hổ trắng nhỏ, cô mau tỉnh lại đi, họ thật đáng sợ quá, chít chít chít...

...

Kiều Nghệ ngủ một giấc đến rạng sáng, vẫn chưa tỉnh ngủ, cô tự động trở mình, vô thức muốn cọ vào hổ mẹ hoặc là Người đẹp ốm yếu. Nhưng cô lật qua một vòng thì sửng sốt khi không cọ được vào đâu cả, cơn buồn ngủ cũng gần tan biến, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.

"Grừ?"

Cô dùng móng vuốt dụi dụi mắt theo thói quen, còn chưa phát hiện bản thân có chỗ không đúng thì thấy Người đẹp ốm yếu và hổ mẹ cách đó không xa đang nhìn thẳng vào mình. Lần này lại làm cô sợ muốn chết, cặp mắt xinh đẹp màu lam nhạt như mèo con liếc nhìn bọn họ.

"Grừ grừ?" Mẹ, Người đẹp ốm yếu, hai người đang làm gì á? Sao sáng sớm lại nhìn con như vậy?

“...Ngao Ngao?" Thẩm Chi Hủ ngập ngừng gọi một tiếng.

"Grừ grừ?" Tôi đây, sao thế?

Bé gái xinh xắn đáng yêu khoảng ba tuổi ngồi ở trên giường, mở miệng grừ grừ một tiếng, quả là sắp làm người ta tan chảy.

Nhưng Thẩm Chi Hủ sợ hổ trắng nhỏ không chấp nhận được tình huống này, anh đang phân vân nên giải thích tình huống hiện tại với cô như thế nào.

Nhưng khi Kiều Nghệ đang muốn liếm móng vuốt thì đột nhiên phát hiện móng vuốt của mình đã thay đổi!

Móng vuốt đã biến thành một đôi tay trắng nõn, nhỏ nhắn và mũm mĩm!

Quát đờ hợi???? Chuyện gì xảy ra vậy?

"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu! Người đẹp ốm yếu! Tôi bị sao dzạ?

Kiều Nghệ cúi mạnh đầu xuống, dùng bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm giật chăn ra. Cô nhìn thấy bản thân trắng nõn nà, bàn chân cũng nhỏ rất đáng yêu, cô lại dùng tay sờ mó thân thể, sờ sờ mặt rồi sờ lên đỉnh đầu.

Ôi thánh thần thiên địa hội ơi! ⊙_⊙

Cô không phải đang nằm mơ chứ?

Sao cô lại biến thành người rồi?

Kiều Nghệ vừa nghĩ đến đây thì cảnh tượng hổ biến đổi lại trình diễn trước mắt Thẩm Chi Hủ và hổ mẹ.

 


Bình Luận (0)
Comment