Chương 404
Kiều Nghệ sờ lên bụng, đúng lúc cô cũng đang đói bụng, sau đó nhìn về phía hổ mẹ vui vẻ nói: "Mama, ăn cơm thôi!"
Thẩm Chi Hủ thấy thế, ý cười nơi đáy mắt dù thế nào cũng không giảm xuống.
Chờ hai người ngồi quanh bàn nhỏ, Thẩm Chi Hủ mới nghĩ đến một vấn đề: "Ngao Ngao, em biết tự ăn cơm không?"
Kiều Nghệ giật mình sửng sốt.
"Có muốn tôi cho em ăn không?" Thẩm Chi Hủ nhíu mày, sắc mặt như có hơi kích động.
Kiều Nghệ: "..."
Bây giờ cơ thể của tôi là bé con, nhưng không có nghĩa tôi thật sự là bé con đâu nha!
Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ cầm lấy đũa, tay của cô rất nhỏ nên cầm đũa có hơi mất thời gian. Trông cô có vẻ cũng có hơi vụng về, nhưng có thể vững vàng gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của mình, cuối cùng còn đắc ý nhìn lướt qua Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ cũng kinh ngạc vì hành động của hổ trắng nhỏ, Ngao Ngao học được cách dùng đũa từ khi nào vậy?
Anh càng cảm thấy hổ trắng nhỏ thông minh, khen ngợi một câu: "Ngao Ngao giỏi quá."
Kiều Nghệ bị thổi phồng đến mức lỗ tai nóng bừng, dùng việc ăn cơm để che giấu sự xấu hổ của mình.
Ôi, cô cũng không phải là em bé, chuyện biết dùng đũa này cũng không tính là giỏi giang gì.
Bữa cơm này ăn rất lâu, bởi vì Kiều Nghệ biến thành con người nên hàm răng đều như hạt gạo không có lực cắn mạnh như khi làm hổ, vì vậy ăn cơm có hơi mất thời gian.
Nhưng Thẩm Chi Hủ và hổ mẹ cũng không cảm thấy có gì, sau khi cơm nước xong còn đầy phấn khởi mà nhìn chằm chằm vào cô, giống như là đang xem mukbang ăn với cơm.
Còn Kiều Nghệ bị nhìn như vậy cảm thấy rất mất tự nhiên, có hơi thẹn quá thành giận, hung hăng nói một tiếng: "Không được nhìn nữa!"
Cô nói xong ôm bát đưa lưng về phía Người đẹp ốm yếu ăn cơm.
Thẩm Chi Hủ buồn cười, có một loại cảm giác là dù hổ trắng nhỏ làm gì cô cũng rất đáng yêu.
...
Đêm đó, sau khi Thẩm Chi Hủ tắm rửa xong, chuẩn bị một chậu nước ấm cho hổ trắng nhỏ, định gọi cô tắm rửa.
"Ngao Ngao ơi."
Anh vừa gọi xong thì bé con chạy chân trần vào, cô dựa vào khung cửa, tò mò dò xét tình hình trong phòng tắm.
"Ngao Ngao, vào tắm rửa nào."
Tắm rửa?
Lúc Kiều Nghệ làm hổ không cần tắm rửa mỗi ngày, nhưng làm người thì khác, cô khẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng Thẩm Chi Hủ lại mau chóng nghĩ tới một vấn đề.
"Ngao Ngao, em biết tắm rửa không?"
Kiều Nghệ lập tức cho anh một biểu cảm một lời khó nói hết.
Thẩm Chi Hủ không để ý, tiếp tục nói: "Có muốn tôi giúp em không?"
Mặc dù anh chưa từng tắm rửa cho trẻ con, nhưng anh sẽ học.
Ai ngờ vừa mới nói xong thì bé con lùi lại vài bước như vừa nghe thấy điều gì đó khủng khiếp.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Chi Hủ ngẩng đầu thắc mắc, đã thấy bé con nhìn mình không dám tin.
"Ngao Ngao?"
"Đồ, lưu, manh!"
Nhìn tôi trần trụi còn không tính, Người đẹp ốm yếu lại còn muốn tắm rửa cho tôi nữa á?
Lưu, lưu manh?
Thẩm Chi Hủ nhất thời không kịp phản ứng, chạm tới ánh mắt lên án của bé con. Anh bị chọc giận quá mà cười lên, bước nhanh đến phía trước rồi dùng hai tay bóp lấy gương mặt của cô, còn hơi dùng lực.
"Ngao Ngao nói bậy gì đấy? Sao tôi lại biến thành lưu manh hả? Còn nữa, em biết lưu manh là gì không mà nói lung tung vậy hả?"
"Đương nhiên là biết!" Dứt lời, Kiều Nghệ kéo bàn tay đang làm loạn trên mặt mình của Người đẹp ốm yếu ra.
"Vậy em nói thử xem." Thẩm Chi Hủ ung dung nhìn cô.