Chương 405
"Giống như anh thì chính là lưu manh!" Đây là câu nói đầu tiên sau khi Kiều Nghệ biến thành người nói dài như vậy, giọng nói mềm mại rất dễ nghe, nhưng tâm trạng người nghe lại không mấy tốt đẹp.
"Tôi ư? Lưu manh?" Thẩm Chi Hủ lại lần nữa bị tức cười: "Sao tôi lại lưu manh?"
"Anh muốn tắm rửa cho tôi!"
Thẩm Chi Hủ sửng sốt, anh không ngốc. Sau khi liên kết nguyên nhân hậu quả thì anh hiểu được gì đó, vừa bất ngờ vừa nhìn hổ trắng nhỏ đầy ẩn ý.
"Ngao Ngao, em còn nhỏ, tôi có thể lợi dụng gì ở em được chứ?"
Nhóc con này suốt ngày nghĩ lung tung cái gì vậy? Còn nữa, cô học được những thứ này từ đâu?
Mặt Kiều Nghệ ửng đỏ, cũng không muốn nghe Người đẹp ốm yếu nói hươu nói vượn nữa. Cô dùng hai bàn tay nhỏ nhắn đẩy người ra khỏi phòng tắm, sau đó bịch một tiếng đóng cửa phòng tắm lại.
Thẩm Chi Hủ không tức giận, ngược lại cảm thấy dở khóc dở cười, vẫn không quên nói vào trong phòng tắm: "Quần áo và khăn tắm đặt ở bên cạnh, Ngao Ngao tắm rửa xong thì nhớ lau khô người, sau đó thay quần áo mới nhé."
Dứt lời, anh khẽ cười một tiếng khi nhớ tới hổ trắng nhỏ lên án mình lưu manh.
Nhóc con tinh quái, còn lưu manh nữa chứ, anh không cầm thú đến mức ra tay với bé con đâu.
Đột nhiên, Thẩm Chi Hủ nghĩ đến tối hôm qua, ban đầu hổ trắng nhỏ biến thành một cô gái trẻ, sau đó mới rút lại thành bé con.
Anh không khỏi sờ lên cằm, đó hẳn là dáng vẻ Ngao Ngao sau khi lớn đúng không? Đáng tiếc lúc ấy quá sốc, cộng thêm trên mặt Ngao Ngao còn có tóc che phủ nên anh không thể thấy rõ dáng vẻ Ngao Ngao sau khi lớn lên ra sao.
Thẩm Chi Hủ mơ hồ có hơi hụt hẫng, vừa chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy cạch một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, anh hơi cụp mắt thì thấy cô nhóc ngượng ngùng nhìn mình.
"Sao thế?"
Chẳng lẽ ẻm thay đổi ý định, muốn để mình tắm rửa giúp à?
"Đầu, tóc..."
Giọng của cô trầm thấp, cũng may thính lực của Thẩm Chi Hủ không tệ nên nghe thấy rõ ràng.
"Tóc làm sao?"
"Dài quá..." Kiều Nghệ dừng một lát rồi nói tiếp: "Cần dây thun."
Dây thun?
Thẩm Chi Hủ sửng sốt, anh lấy thứ này ở đâu ra?
Anh buồn rầu nhíu mày, tìm kiếm một lượt trong không gian rộng lớn như vậy cũng không tìm thấy dây thun mà hổ trắng nhỏ cần.
"Trong không gian không có."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Tắm trước đi, tóc ướt thì ra đây sấy khô." Thẩm Chi Hủ dừng một lát rồi nói: "Ngày mai chúng ta tới khu giao dịch xem có dây thun hay không."
Chỉ có thể như vậy thôi.
Kiều Nghệ gật đầu, cô lùi lại rồi đóng cửa lại.
Thẩm Chi Hủ lắc đầu, chuẩn bị quay về thì cánh cửa lại mở ra.
"Sao vậy?" Anh ung dung nhìn hổ trắng nhỏ.
"Anh, đi mau!" Ánh mắt Kiều Nghệ nhìn Người đẹp ốm yếu như là đang nhìn kẻ xấu.
Thẩm Chi Hủ: "..."
Cô nhóc này!
Anh bị hổ trắng nhỏ chọc cười, véo má cô như muốn trút giận rồi mới quay người rời đi.
Kiều Nghệ đóng cửa lại rồi sờ lên gương mặt có hơi nóng lên của mình, cũng không phải cô cảm thấy Người đẹp ốm yếu sẽ nhìn lén mình, chỉ là không hiểu vì sao mà có hơi xấu hổ, không muốn để cho Người đẹp ốm yếu ở bên ngoài chờ mình.
Khoảng hai mươi phút sau, Kiều Nghệ tắm nước nóng xong thì khoan khoái cuốn theo hơi nóng đi ra. Gương mặt trắng nõn bị hơi nóng bốc hơi đến đỏ bừng, mái tóc dài màu trắng đến thắt lưng cũng ẩm ướt dính ở trên quần áo.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, vội vàng lấy khăn mặt thấm nước trong không gian ra quấn mái tóc dài ướt sũng của hổ trắng nhỏ lại.