Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 416

Chương 416
Cứ như vậy, một người một hổ và một cái cây đi dạo trên đường phố vừa đen như mực vừa đổ nát, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ lướt qua, mang theo từng đợt mùi hôi thối.

Kiều Nghệ ghét bỏ bịt mũi lại, nghe thấy tiếng gào thét của zombie ở phía xa xa.

Cô không thèm để ý, một tay vịn lên sống lưng của hổ mẹ, nghe lời Người đẹp ốm yếu đi đi lại lại để tiêu thực.

Cây non mini nhàm chán đi theo sau lưng bọn họ, thỉnh thoảng nó dùng cành cây cuốn mấy thứ đồ linh tinh lang tang ném về phía xa, tạo ra tiếng vang rầm rầm.

“Mày tốt xấu gì cũng đã từng là một cây đại thụ, tại sao chẳng có chút dáng vẻ trưởng thành gì hết vậy?” Kiều Nghệ quay người lại, chỉ chỏ vào nó.

Cây non mini: “...”

Nhóc hổ con này đang nói gì thế?

Trưởng thành lại là cái gì?

Cây non mini không hiểu, cũng không định xoắn xuýt làm gì. Nó ném đồ đạc đến hăng say, chỉ chốc lát sau đã có năm ba con zombie bị hấp dẫn đến.

Hổ mẹ lười biếng liếc mắt nhìn, tất cả đều là zombie cấp 2, nó cũng không có ý định ra tay.

Cây non mini thì ngược lại cực kỳ phấn khích. Từ trước đến nay nó chưa từng quan tâm cấp bậc của tinh hạch, có tinh hạch cấp cao thì càng tốt, không có cũng có thể dùng tinh hạch cấp thấp để tẩm bổ cho bộ rễ nhỏ nuôi dưỡng bản thân.

Cho nên cành cây của nó mọc dài ra với thế nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, tiếp đó trước khi đám zombie đến gần, cành cây giống như lưỡi đao sắc bén đã đâm thủng mi tâm của chúng, cuốn tinh hạch ở bên trong ra.

“Ồ wow.”

Kiều Nghệ không nhịn được bật thốt lên một tiếng, còn vỗ tay cho nó.

Có sự cổ vũ của hổ trắng nhỏ, cây non mini dường như hưng phấn hơn, cành cây cuốn lấy tinh hạch vặn vẹo giữa không trung giống như đang nhảy múa vậy.

Kiều Nghệ rất vui vẻ, đôi mắt màu xanh nhạt sáng lấp lánh.

Bọn họ dạo chơi bên ngoài hơn một giờ, Kiều Nghệ mệt mỏi rồi nên không muốn đi bộ về. Vì vậy ánh mắt của cô nhìn lên lưng hổ mẹ, một suy nghĩ to gan nảy ra.

Hổ mẹ vô thức run lên mấy lần, luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

“Mama!”

Vào lúc này, thân thể mềm mại ấm áp của nhóc con dán vào.

Hổ mẹ nghiêng đầu, đôi mắt tương tự nhóc con khó hiểu nhìn cô.

“Con mệt rồi.”

Hổ mẹ chớp mắt, chờ con mình nói tiếp.

“Mama có thể cõng con về không?”

Kiều Nghệ cực kỳ gan dạ nói ra ý tưởng can đảm của mình, chỉ thấy hổ mẹ nhìn chằm chằm mình. Ngay khi cô cảm thấy hổ mẹ sẽ từ chối cô thì hổ mẹ đột nhiên nằm xuống.

Ơ?

Kiều Nghệ sửng sốt.

“Rống!”

Hổ mẹ khẽ gầm lên một tiếng với nhóc con.

Kiều Nghệ hiểu ý của mẹ, ánh mắt sáng ngời, vội vàng ôm lấy mẹ, còn cọ cọ mấy lần.

“Mama, mẹ thật tốt!”

“Mama ơi, mẹ chính là mama tốt nhất trên thế giới!”

“Mama, bé con yêu mẹ!”

“Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!”

Kiều Nghệ vừa hào hứng mở miệng, vừa nhảy lên lưng hổ mẹ, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ mẹ.

Đây là lần đầu tiên cô cưỡi hổ, sự xúc động trong lòng không ai có thể biết được.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng dáng nho nhỏ ngồi trên người hổ trắng lớn, nhìn từ xa trông vô cùng oai phong.

“Mama, con xong rồi!”

Hổ mẹ nghe thấy giọng nói của nhóc con thì chậm rãi đứng dậy, cho dù trên lưng cõng một đứa trẻ con nhưng nó vẫn hành động như bình thường. Hơn thế nữa, có còn cảm thấy nhóc con trên lưng mình quá nhẹ, không nặng bằng con mồi cỡ trung mà bản thân nó săn được trước đó.

 


Bình Luận (0)
Comment