Chương 417
Hổ mẹ cõng nhóc con rất vững vàng, chầm chậm đi về phía chỗ nghỉ chân của bọn họ.
Mới đầu Kiều Nghệ cũng rất kích động, nhưng càng về sau càng buồn ngủ, cô ôm lấy cổ của hổ mẹ, nửa người trên cũng dán sát vào trên lưng hổ mẹ. Sau đó cô mơ màng ngủ gật theo nhịp bước của mẹ mình.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Kiều Nghệ đã ngủ thiếp đi.
Hổ mẹ như cảm nhận được, cái đuôi thật dài đặt trên lưng nhóc con, giống như đang giúp cô cố định thân thể để không bị ngã xuống.
...
Hổ trắng nhỏ ra ngoài tản bộ sắp gần ba tiếng rồi, Thẩm Chi Hủ vốn vẫn bình tĩnh như thường lúc này đã trở nên đứng ngồi không yên. Anh chuẩn bị ra ngoài tìm bọn họ, nhưng lúc đứng dậy thì thấy hổ trắng lớn trở về, hổ trắng nhỏ với hình dạng người đang nằm trên lưng nó.
“Ngao Ngao làm sao thế?”
Thẩm Chi Hủ cả kinh, sải bước nhanh chóng bước tới, vừa khéo bắt gặp hổ trắng nhỏ dường như bị âm thanh vừa rồi của mình làm ồn đến, ẻm bất mãn lẩm bẩm một tiếng, gò má cọ cọ vào lông của hổ trắng lớn.
Đây là ngủ rồi ư?
Thẩm Chi Hủ không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình vào giờ phút này, anh nhẹ giọng hỏi hổ trắng lớn.
“Ngao Ngao ngủ rồi à?”
Nhận được cái gật đầu khẳng định của nó, anh dở khóc dở cười, rón rén bế người ra khỏi lưng hổ trắng lớn.
Kiều Nghệ rời khỏi lưng hổ mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trở nên hết sức bất an.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, vội vã đặt người lên giường, sau đó cởi giày ra cho cô. Tiếp theo, anh vẫy vẫy tay với hổ trắng lớn, nó hiểu ý liền nhảy lên trên giường, dán sát vào nhóc con.
Trong giấc mơ, Kiều Nghệ dường như cảm nhận được lông xù mềm mại mà bản thân mong mong nhớ nhớ đã trở lại, bàn tay nhỏ bé ôm lấy người hổ mẹ rồi trở mình, vùi người vào lồng ngực lông xù, ngủ càng say hơn.
Một màn ấm áp này khiến khóe môi Thẩm Chi Hủ cong lên, anh theo thói quen lấy máy chụp hình lấy liền từ trong không gian ra, lại chụp mấy tấm ảnh.
Cũng may lúc trước, mỗi lần bọn họ đến một thành phố, anh đều sẽ thu thập những món đồ chơi nhỏ này, nếu không anh thật sự không có cách nào ghi lại những khoảnh khắc ấm áp này rồi.
“Ưm...”
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nghệ mơ mơ màng màng mở mắt ra, ý thức vẫn chưa tỉnh táo trở lại, lông xù mềm mại quen thuộc bên cạnh lập tức cọ vào gò má cô.
Lúc làm hổ, cô vẫn không cảm thấy lông trên người hổ mẹ chọc vào khiến mình ngưa ngứa. Bây giờ đã biến thành người rồi, Kiều Nghệ bị chọc đến ngứa ngáy mà cười khúc khích, sau đó ôm lấy cái đầu lớn của hổ mẹ.
“Mama, đừng cọ nữa, đừng cọ nữa, nhột quá đi!”
Hổ mẹ không những không dừng lại, còn dùng móng vuốt đè lên người nhóc con, cọ đến hăng say hơn.
Tiếng cười của Kiều Nghệ vang lên không ngừng, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của Thẩm Chi Hủ.
“Em dậy rồi sao?”
Giọng nói của Người đẹp ốm yếu vang lên từ phía trên, Kiều Nghệ theo bản năng ngước mắt lên nhìn, lúc chạm phải ánh mắt xinh đẹp ôn hòa của đối phương, cô ừm một tiếng.
“Vậy thì đi rửa mặt đi, bữa sáng sắp nấu xong rồi.”
“Bữa sáng ăn món gì vậy?” Kiều Nghệ vừa hỏi, vừa đứng dậy, ký ức của đêm hôm qua cũng đã quay trở về.
Ồ, cho nên tối hôm qua cô ngủ thiếp đi trên lưng hổ mẹ hả?
Cô ngượng ngùng xoa xoa gò má mềm nhũn của mình.
“Sữa bò nóng và mì sợi.”
Kiều Nghệ ồ một tiếng tỏ ý mình biết rồi, cô bò xuống giường, mang giày xong liền đi vào nhà tắm.