Chương 419
Sau khi Ngũ Côn rời đi, Thẩm Chi Hủ mới nhận ra hổ trắng nhỏ ngậm quần áo chạy vào nhà tắm. Khoảng năm phút sau, một đứa trẻ con ăn mặc gọn gàng bước ra khỏi đó.
“Vừa rồi Ngao Ngao nghe thấy rồi à?”
“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi.” Cô lại không điếc, tất nhiên đã nghe được Ngũ Côn nói gì.
Chặn đánh làn sóng zombie à, nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích rồi.
Kiều Nghệ vừa nghĩ vừa hỏi: “Vậy tôi còn có thể biến thành người được không?”
Cô cảm thấy biến thành người dễ dàng hơn, như vậy sẽ không có trở ngại khi giao tiếp với Người đẹp ốm yếu, cô không muốn trải qua cuộc sống anh nói gà mình nói vịt nữa.
“Em muốn sao?” Thẩm Chi Hủ nghiêm túc hỏi.
“Muốn chứ.”
“Vậy thì trở thành người.” Anh sửa sang lại mái tóc rối bù vì thay quần áo của cô: “Bị phát hiện cũng không sao, có tôi bảo vệ cho em.”
Mỗi lần nghe thấy lời thoại này, Kiều Nghệ đều cảm thấy trong lòng ấm áp, hai tay cô ôm lấy bàn tay của Người đẹp ốm yếu, mỉm cười ngọt ngào: “Ừm ừm.”
Cô dừng lại một lúc, cũng không quên bổ sung thêm một câu: “Tôi và mama cũng sẽ che chở cho Người đẹp ốm yếu.”
Thẩm Chi Hủ nghe thấy câu này, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Hổ mẹ nằm trên đệm nghe thấy âm thanh của nhóc con, lười biếng liếc nhìn hai người bọn họ.
Buổi chiều, cô không có việc gì làm, bèn lấy máy tính bảng từ chỗ Người đẹp ốm yếu, sau đó tựa vào trên người hổ mẹ chơi Anipop.
Hổ mẹ vừa nghe âm thanh trò chơi, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, cái đuôi thật dài thỉnh thoảng quét qua mấy lần, cực kỳ thoải mái.
Cây non mini đang lén lén lút lút ghé sát bên cạnh Kiều Nghệ, tò mò nhìn máy tính bảng, thỉnh thoảng nó còn dùng cành cây của mình dè dặt chạm vào màn hình của máy tính bảng.
Cô thấy sự động chạm của cây non mini cũng không ảnh hưởng gì cả, bèn mặc kệ nó.
Chẳng bao lâu sau, Kiều Nghệ xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, ngước mắt nhìn Người đẹp ốm yếu không biết đang bận rộn gì trong nhà bếp. Kế tiếp cô đứng dậy, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn lạch bạch chạy vào nhà bếp.
“Người đẹp ốm yếu ơi, anh đang làm gì thế?”
Kiều Nghệ ôm lấy bắp chân săn chắc của Người đẹp ốm yếu giống như lúc còn trong hình dạng hổ, còn theo thói quen dùng gò má của mình cọ cọ lên trên.
Thẩm Chi Hủ chỉ cảm thấy bắp chân bị kéo căng, vừa cúi đầu đã nhìn thấy hổ trắng nhỏ đang ôm lấy chân anh. Cô nhận ra ánh mắt của anh, đôi mắt mèo xinh đẹp kia còn ngước lên nhìn mình, con ngươi màu xanh nhạt long lanh.
Thấy thế, trong lòng anh không hiểu sao lại mềm nhũn, lập tức cúi người bế cô lên, để cô ngồi trên cẳng tay mình.
Hai tay của Kiều Nghệ cũng bởi vậy mà ôm lấy cổ Người đẹp ốm yếu, sau khi được bế lên, tầm nhìn của cô đã rộng hơn rất nhiều, có thể thấy anh đang hấp từng cái bánh bao lớn bằng nắm tay người lớn.
“Bánh bao kìa!”
Kiều Nghệ kêu lên.
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng: “Ngày mai chúng ta phải ra khỏi nhà, bên ngoài không thuận tiện nên tôi hấp nhiều bánh bao một chút, đến lúc đó bảo Đại Bạch đóng băng chúng lại, chúng ta ở bên ngoài hâm nóng xong là có thể ăn.”
Kiều Nghệ không nghe lọt tai lời nói của Người đẹp ốm yếu, bởi vì cô nghĩ tới bánh bao nóng thì đầu lưỡi không khỏi liếm liếm khóe môi.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, tưởng rằng cô đói bụng, vừa cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng đưa cho cô một cái bánh bao nóng hổi.
“Em đói bụng không, nếm thử tay nghề của anh* xem.”
*Chỗ này là “ca” nhé, ý là TCH xưng anh trai với KN