Chương 420
Kiều Nghệ theo bản năng phớt lờ chữ “anh”, hai bàn tay nhỏ bé cầm lấy bánh bao nóng hổi, ánh mắt sáng lên.
“Nóng không?”
Thẩm Chi Hủ nhìn da thịt non mềm của cô, thật sự sợ cô bị bỏng đau.
“Không nóng mà.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Kiều Nghệ vẫn thổi thổi bánh bao mấy hơi, sau đó cắn một miếng bánh bao trước ánh nhìn chăm chú mang ý cười tủm tỉm của Người đẹp ốm yếu: “Ôi, là bánh bao thịt!”
Nhân bánh bao toàn thịt là thịt, cô ăn rất thỏa mãn.
“Ừ, tôi dùng thịt heo rừng đấy.” Thẩm Chi Hủ nhìn hổ trắng nhỏ hài lòng đến nỗi đôi mắt cũng híp lại, trong lòng dâng lên một cảm giác thành tựu: “Ngon không?”
“Ngon, ngon lắm.” Kiều Nghệ gật đầu lia lịa, lại thấy Người đẹp ốm yếu vẫn nhìn chằm chằm mình, bèn dùng tay bẻ một miếng bánh bao nhỏ đưa đến bên miệng anh: “Người đẹp ốm yếu cũng ăn đi.”
Miếng bánh mà cô bẻ ra kia là phần cô chưa ăn, lúc này cô đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ được hổ trắng nhỏ đút đồ ăn cho, anh vừa mừng rỡ vừa ngoan ngoãn cúi đầu ăn miếng bánh bao thịt nho nhỏ kia vào miệng.
“Ăn ngon ha?”
“Ngon.” Anh mỉm cười gật đầu: “Tôi còn làm bánh bao rau củ, đợi lát nữa, Ngao Ngao có thể nếm thử xem sao.”
“Ừm ừm, tay nghề nấu ăn của Người đẹp ốm yếu thật giỏi.” Kiều Nghệ khen anh xong, cũng nhanh chóng nhớ đến hổ mẹ, liền nói: “Người đẹp ốm yếu mau đặt tôi xuống đi.”
Thẩm Chi Hủ nghe lời để cô xuống đất, phút chốc sau đã thấy cô lạch bà lạch bạch chạy đến bên cạnh hổ trắng lớn, bẻ từng miếng bánh bao thịt nhỏ đút cho hổ mẹ giống như đang dâng vật quý báu.
Hổ trắng lớn vừa vẫy đuôi, vừa ăn đồ ăn nhóc con mình đút cho, cuối cùng nó còn không quên dùng lỗ tai mình cọ cọ vào cánh tay như ngó sen của con mình, khiến cô nhột đến mức cười khanh khách không ngừng.
Thật tốt quá.
Thẩm Chi Hủ trông thấy cảnh tượng này, chân mày và khóe mắt đều hiện lên vẻ dịu dàng mà bản thân anh cũng chưa từng phát hiện ra.
...
Đêm đó, Kiều Nghệ cầm quần áo muốn vào nhà tắm tắm rửa, không ngờ hổ mẹ cũng theo sát đằng sau. Cô cũng nhớ ra đã rất lâu rồi hổ mẹ chưa ngâm nước, vì thế nói một tiếng với Người đẹp ốm yếu. Anh lập tức đồng ý, lấy bồn tắm lớn chứa đầy nước ra.
“Hôm nay Ngao Ngao và hổ trắng lớn tắm cùng nhau đi.”
Kiều Nghệ ừ ừ mấy tiếng đáp lại, sau đó đẩy anh ra khỏi nhà tắm.
Thẩm Chi Hủ bị lợi dụng xong liền vứt bỏ dở khóc dở cười, trước khi đi còn nhéo nhéo gò má của hổ trắng nhỏ.
“Nhóc xấu xa.”
Cô nghe Người đẹp ốm yếu quở trách nhiều rồi, thế nên lúc này đây hoàn toàn không thèm để ý. Sau khi đóng cửa lại, cô nhìn hổ mẹ đã ngâm trong bồn tắm với đôi mắt lấp la lấp lánh.
Thân thể của hổ mẹ co lại trong bồn tắm, cái đầu thật lớn gác lên thành bồn. Có lẽ là do ánh mắt của nhóc con quá mức nóng bỏng, nó ngước mắt nhìn cô, đáy mắt tràn ngập vẻ khó hiểu rõ rệt.
“Mama, con tắm cho mẹ có được không ạ?”
Tắm?
Hổ mẹ cái hiểu cái không.
Kiều Nghệ cầm sữa tắm trong nhà tắm lên, sữa tắm này có mùi thơm nhàn nhạt, đối với những động vật biến dị có khứu giác nhạy cảm giống như bọn họ mà nói, nó rất thân thiện.
“Tắm cho mẹ thơm thơm.” Cô vừa nói vừa mở nắp sữa tắm ra, cho hổ mẹ ngửi thử: “Mama, thế nào, mẹ có chấp nhận được không?”
Hổ mẹ nhẹ nhàng ngửi ngửi, phát hiện mùi hương này là mùi quanh quẩn trên người nhóc con mấy đêm nay, nó không bài xích, vì vậy nó suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.