Chương 432
“Rất bình thường.” Thẩm Chi Hủ đẩy viên kẹo trái cây sang một bên miệng, viên kẹo tròn trịa nho nhỏ nhô lên một cái bọc nhỏ ở gò má anh, anh như vậy càng có thêm mấy phần trẻ trung hơn.
“Rất bình thường á? Anh có ý gì?” Kiều Nghệ nghe không hiểu, lại thấy Người đẹp ốm yếu như thế rất thú vị, bèn giơ bàn tay nhỏ bé lên sờ sờ cái túi nhỏ trên gò má anh, còn dùng đầu ngón tay chọc chọc vào.
Thẩm Chi Hủ để mặc hành vi này của hổ trắng nhỏ, tay phải tùy ý nắm lấy trên không trung, lập tức lấy ra một cây kẹo mút vị sữa bò rồi mở giấy gói ra, đưa cho cô.
Kiều Nghệ thích nhất chính là sản phẩm từ sữa, cô cũng thích kẹo mút vị sữa bò, cho nên sau khi nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đưa tới, ngao ngao một tiếng ngậm ngay vào miệng.
“Ngon lắm!”
Thẩm Chi Hủ thấy thế, nụ cười nơi đáy mắt càng đậm hơn: “Dị năng giả cấp thấp thăng cấp lên cấp cao rất dễ dàng, nhưng khi đến cấp cao rồi thì nâng cao càng lúc càng khó khăn. Có thể nói cấp 5 là một ranh giới nhỏ, chỉ cần vượt qua cấp này, tăng lên đến cấp 7 cũng không thành vấn đề.”
“Ranh giới nhỏ ư?” Kiều Nghệ ngậm kẹo mút, giọng nói có chút mơ hồ: “Vậy chẳng phải là vẫn còn ranh giới lớn sao?”
“Ừ, cấp 7 là ranh giới lớn, cũng là ranh giới thật sự.”
Cấp cao mà bọn họ nói hiện tại cũng không phải là cấp cao thực sự, chỉ khi vượt qua cấp 7 thì đây mới thật sự là cấp cao.
Anh mỉm cười mỉa mai khi nghĩ đến cảnh tượng dị năng giả cấp 4 và cấp 5 nhiều như chó vào mấy tháng sau.
Kiều Nghệ không thích nhìn thấy nụ cười này trên mặt Người đẹp ốm yếu, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy cô để tinh hạch vào trong túi, hai tay nâng gò má của anh lên, hơi dùng sức đè ép xuống.
“Hả?” Thẩm Chi Hủ khó hiểu.
“Người đẹp ốm yếu đừng có cười như vậy.”
Trái tim của anh khẽ nhúc nhích: “Tại sao?”
“Cái này làm tôi cảm thấy không thoải mái, có cảm giác như thể Người đẹp ốm yếu cách tôi rất rất xa.”
Thẩm Chi Hủ sững sờ, nhìn chằm chằm vào bé gái môi đỏ răng trắng trước mặt mình. Cô đang chân thành nhìn anh, đôi mắt màu xanh nhạt trong suốt kia phản chiếu hình bóng nho nhỏ của bản thân.
Một lúc lâu sau, anh lấy lại tinh thần, kéo hai tay hổ trắng nhỏ ra: “Được, tôi hứa với Ngao Ngao, sau này sẽ không cười thế này nữa.”
“Người đẹp ốm yếu thật tốt.” Kiều Nghệ hài lòng, nở nụ cười ngọt ngào.
Lúc này, một giọng nói vang lên không đúng lúc.
“Chúng tôi quyết định nghỉ ngơi ở lân cận một lát.”
Kiều Nghệ rụt tay về, quay đầu lại nhìn, hiện giờ Cố Hựu Kỳ đang nhìn bọn họ ở cách đó không xa.
Hôm nay Kiều Nghệ không đội mũ bucket, mái tóc dài màu tuyết trắng kia buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, trên trán còn có vài sợi tóc lưa thưa rủ xuống hai bên. Đôi mắt màu xanh nhạt khác hẳn với con ngươi màu đậm của người châu Á xinh đẹp như ngọc lưu ly, giờ phút này đang tò mò liếc nhìn về phía Cố Hựu Kỳ.
Anh ta mơ hồ đánh giá dáng vóc của bé gái, cho dù biết rõ đây là hổ trắng nhỏ, anh ta vẫn bị vẻ xinh xắn dễ thương của bé gái làm cho ngạc nhiên.
Quá, quá đáng yêu rồi thì phải?(✧◡✧)
Dù rằng ánh mắt của anh ta có không rõ ràng đến mấy, Thẩm Chi Hủ vẫn phát hiện ra, lập tức tỉnh bơ ôm hổ trắng nhỏ vào lòng.
“Ngao?” Kiều Nghệ vô thức phát ra tiếng kêu như khi còn là hổ.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy thế, bèn vỗ vỗ sau lưng cô an ủi, bày tỏ không sao. Sau đó anh mới trả lời Cố Hựu Kỳ: “Tôi biết rồi.”