Chương 439
Thẩm Chi Hủ im lặng nhìn Cố Hựu Kỳ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy không vui.
Anh không biết nhiều bằng Cố Hựu Kỳ, nhưng Cố Hựu Kỳ chắc không thể nấu cơm ngon như anh đâu nhỉ?
“Mọi người chắc không cần dùng tới hổ nhĩ thảo này đâu ha? Ở trong đội của tôi có một người dị năng xuất thân từ một gia đình Trung y, nếu mọi người không cần thì có thể nhường hổ nhĩ thảo biến dị này cho tôi được không?”
“Hổ nhĩ thảo biến dị này là do cây nhỏ săn bắt được, hay là anh hỏi nó đi.” Kiều Nghệ trả lời.
Cố Hựu Kỳ sửng sốt, cảm thấy hơi xấu hổ.
Thực vật biến dị không có trí khôn, bảo anh ta nói chuyện với nó không phải vô ích à?
Kiều Nghệ không biết Cố Hựu Kỳ đang nghĩ gì, cô còn thân thiết nói thêm: “Cây nhỏ rất thích tinh hạch, tinh hạch hệ sương mù cấp 3 được lấy từ hổ nhĩ thảo biến dị, anh có thể dùng mấy cái tinh hạch cấp 3 để trao đổi với nó.”
Cố Hựu Kỳ vừa nghe xong, cảm thấy chuyện này không phải là vấn đề to tát, lập tức móc từ trong túi ra mấy viên tinh hạch cấp 3.
“Như vậy có đủ không?”
Cây con mini nhìn lòng bàn tay Cố Hựu Kỳ vài lần, cánh cuộn lấy tinh hạch, sau đó buông bụi cây hổ nhĩ thảo biến dị cho Cố Hựu Kỳ.
“Không ngờ nó lại có linh tính như vậy?” Cố Hựu Kỳ khẽ lẩm bẩm, sau khi lấy được hổ nhĩ thảo biến dị anh ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, cầm lấy hổ nhĩ thảo biến dị quay trở về đội của mình.
Cây con mini nhận được tinh hạch thì vô cùng vui vẻ, cành lá giống như là tay chân, nó bắt đầu huơ tay múa chân, dáng vẻ muốn vui mừng bao nhiêu thì vui mừng bấy nhiêu.
Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn cây con mini, đặt cơm rang đã làm xong vào tay hổ trắng nhỏ.
“Em ăn cơm đi.”
Kiều Nghệ nhạy bén phát hiện ra dường như Người đẹp ốm yếu không được vui vẻ cho lắm, cô vừa múc cơm vào trong miệng vừa quan sát biểu cảm của Người đẹp ốm yếu.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn bình thường, nhưng mà Kiều Nghệ vẫn cảm thấy anh không vui.
Có điều… Sao anh lại không vui chứ?
“Người đẹp ốm yếu, anh không vui à? Tại sao vậy?”
Tay cầm muỗng của Thẩm Chi Hủ dừng lại…
“Không có chuyện gì đâu.”
Không phải anh không vui, chỉ là cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
“Anh nói dối, không, không đúng, anh lừa gạt hổ, rõ ràng là anh đang không được vui.”
Tiếng “lừa gạt hổ” mềm mại này dường như làm vơi bớt sự khó chịu ở trong lòng anh, khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên.
“Anh nói đi, để hổ baby cute này tới an ủi anh.” Kiều Nghệ bưng một cái bát lớn hơn mặt của mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm Người đẹp ốm yếu.
“Cô nhóc này thật tinh quái.” Thẩm Chi Hủ lắc đầu bật cười: “Em ăn cơm trước đi, cơm rang để nguội ăn không ngon.”
“Anh nói trước đi mà.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Kiều Nghệ vẫn đút cơm rang vào miệng mình, điều đó chứng tỏ ăn cơm và an ủi là hai việc không thể chậm trễ được.
“Ngao Ngao có cảm thấy Cố Hựu Kỳ biết rất nhiều không?” Thẩm Chi Hủ im lặng trong giây lát, cố gắng hỏi một cách tự nhiên.
Kiều Nghệ không ngốc, nghe thấy anh hỏi như vậy thì lập tức hiẻu ngay.
“Ồ, tôi biết rồi, Người đẹp ốm yếu đang ghen tị.”
Ghen, ghen tị sao?
Thẩm Chi Hủ suýt chút nữa đã không kiểm soát được biểu cảm ở trên mặt mình: “Cô nhóc này, em có biết ghen tị là gì không?”
“Tất nhiên là biết rồi.” Kiều Nghệ gật đầu một cách chắc chắn: “Nếu như Người đẹp ốm yếu đối xử với con hổ khác tốt hơn đối xử với tôi, tôi không vui, đây chính là ghen tị, bây giờ tôi khen Cố Hựu Kỳ giỏi, Người đẹp ốm yếu không vui thì đó chính là ghen tị.”