Chương 440
Mặc dù từ ghen tị này được dùng nhiều ở trong quan hệ nam nữ, nhưng bây giờ tình huống này cũng có thể dùng từ ghen tị để hình dung.
“Ngao Ngao thật hiểu biết.”
Nếu như không biết bé gái trước mặt này là một con hổ, anh thật sự cho rằng cô là một con người thật sự.
Không ngờ ở một mức độ nào đó, Thẩm Chi Hủ đã tới gần chân tướng hơn nhưng bản thân anh lại chẳng hề hay biết.
“Đúng vậy, ở trên thế giới này không có con hổ nào thông minh như tôi đâu.”
Tất nhiên, những điều này đều dựa vào kinh nghiệm từ đời trước.
Hai mắt Kiều Nghệ cong thành hình trăng lưỡi liềm, sau khi biết lý do vì sao Người đẹp ốm yếu cảm thấy không vui thì nàng an ủi: “Thật ra thì Người đẹp ốm yếu không cần phải ghen tị, Cố Hựu Kỳ có giỏi như thế nào thì cũng không thể giỏi bằng anh được.”
“Hả?” Thẩm Chi Hủ có hơi xúc động, anh muốn nghe cô sẽ khen mình như thế nào.
“Anh xem, Người đẹp ốm yếu là người có dị năng cấp 6, giỏi hơn Cố Hựu Kỳ rất nhiều đúng không?”
Thẩm Chi Hủ gật đầu, cô nói đúng.
“Hơn nữa Người đẹp ốm yếu còn biết rất nhiều thứ về dị năng, những chuyện này Cố Hựu Kỳ không biết, như vậy có phải rất giỏi không?”
Thẩm Chi Hủ tiếp tục gật đầu, mặc dù những thứ này đều dựa vào kinh nghiệm đời trước của anh, nhưng cũng coi như bản thân rất giỏi.
“Nếu kết hợp hai điều này lại với nhau thì có phải anh giỏi hơn Cố Hựu Kỳ chỉ biết một ít kiến thức về hoa cỏ không?”
Đúng vậy.
Thẩm Chi Hủ gật đầu lần nữa, nhờ sự khuyên giải của hổ trắng nhỏ, sự khó chịu không thể giải thích kia đã biến mất, trong đôi mắt đẹp kia hiện lên ý cười, anh nhéo nhéo gò má mềm mại của hổ trắng nhỏ.
“Đúng vậy, Ngao Ngao biết thật nhiều thứ.”
Còn không phải sao.
Kiều Nghệ ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ bé của mình.
“Người đẹp ốm yếu vẫn chưa vui à?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cảm thấy vừa rồi mình thật trẻ con, trước kia anh đâu có loại cảm giác khó chịu một cách vô cớ như vậy?
Anh vô thức liếc mắt nhìn hổ trắng nhỏ, cười bất lực.
“Được rồi, em mau ăn cơm đi, đợi một lát nữa chúng ta còn phải tiếp tục lên đường đó.”
“Vâng vâng.” Thật ra thì trong lúc an ủi Thẩm Chi Hủ, Kiều Nghệ cũng không quên ăn cơm, lúc này cô đã ăn xong hết rồi, cô đưa chiếc balo nhỏ ở trên lưng cho Người đẹp ốm yếu: “Đúng rồi, Người đẹp ốm yếu, bên trong có trái cây mà tôi đã hái, lát nữa anh có thể nếm thử.”
“Được rồi.” Thẩm Chi Hủ nhận lấy, cụp mắt, nhận lấy trái cây mà hổ trắng nhỏ mang về cho mình, hình như nó gọi là quả mâm xôi dại: “Ngao Ngao thích quả này à?”
“Cũng khá thích.”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Bọn họ ăn cơm xong không bao lâu thì Cố Hựu Kỳ đã hạ lệnh xuất phát.
Công việc tiếp theo của bọn họ vẫn là tiêu diệt zombie, dọn dẹp chiến trường.
Nửa tháng sau, đoàn người của bọn họ quay trở về căn cứ Hoài Long để nghỉ ngơi.
Lần hành động tiêu diệt zombie này kéo dài trong vòng một tháng, đối với Thẩm Chi Hủ và những người khác thì cũng có thu hoạch nhất định. Không kể tới việc bọn họ lấy được rất nhiều tinh hạch, hổ mẹ cũng thành công đột phá lên cấp 5, bước vào hãng ngũ động vật biến dị cấp 6.
Điều này khiến Kiều Nghệ rất vui, trong ngày hổ mẹ thăng cấp cô vẫn luôn ở bên cạnh hổ mẹ, muốn cọ một ít may mắn của hổ mẹ, Thẩm Chi Hủ nhìn thấy vậy thì cảm thấy buồn cười.