Chương 448
Thẩm Chi Hủ buồn cười gật đầu gõ nhẹ vào mũi hổ trắng nhỏ: “Ừm, không phải hôm qua Ngao Ngao nó muốn ăn món này à? Vậy nên hôm nay chúng ta sẽ ăn nó..”
Thịt bò này được lấy từ con bò biến dị mà bọn họ săn trên núi ngày hôm trước, hương vị và chất lượng tốt hơn thịt bò bình thường rất nhiều.
Cố Hựu Kỳ nghe thấy vậy suýt chút nữa chảy nước miếng, cũng may anh ta lý trí, kìm nén tính tham ăn của mình, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Mì thịt bò à? Rất ngon rất ngon. Có giao dịch được không?”
Phụt…
Kiều Nghệ không nhịn được bật cười thành tiếng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Hóa ra Cố Hựu Kỳ còn có dụng ý khác!
Anh ta thèm, muốn ăn đồ ăn ngon mà Người đẹp ốm yếu làm!
Cố Hựu Kỳ nghe thấy tiếng cười của Kiều Nghệ, thì có hơi xấu hổ, nhưng anh ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, kiên nhẫn đứng đó nhìn Thẩm Chi Hủ.
“Được, một viên tinh hạch cấp 2 một bát.”
“Shh… Như vậy cũng quá đắt rồi!” Trái tim nóng bỏng của Cố Hựu Kỳ đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Thẩm Chi Hủ không thèm để ý tới anh ta, cởi dây an toàn ra cho hổ trắng nhỏ: “Ngao Ngao đi thôi, chúng ta xuống xe.”
Cố Hựu Kỳ thấy vậy, quằn quại xoắn xuýt mãi cuối cùng sự thèm ăn cũng chiếm thượng phong, anh ta nghiến răng nghiến lợi đồng ý :”Được! Tinh hạch cấp 2 thì tinh hạch cấp 2!”
Dù sao thì tinh hạch cấp 2 cũng không có tác dụng gì với anh ta nữa, chi bằng dùng nó để thỏa mãn cái bụng của mình thì hơn.
Kiều Nghệ nghe xong, hai mắt sáng lên, đưa bàn tay nhỏ bé ra trước mặt Cố Hựu Kỳ.
Cố Hựu Kỳ: “…”
Một lớn một nhỏ này đều là gian thương!
Anh ta đen mặt, đặt tinh hạch vào lòng bàn tay trắng nõn của Kiều Nghệ.
“Cảm ơn anh nhiều, lần sau anh lại tới chơi nhé!”
Giọng nói mềm mại của đứa trẻ không khiến tâm trạng của Cố Hựu Kỳ trở nên tốt hơn, trái lại khiến anh ta càng thêm buồn bực.
Hic! Lần sau tới chơi cái gì chứ, sẽ không có lần sau nữa đâu!
Nội tâm của Cố Hựu Kỳ kiên định phủ nhận, nhưng sau khi anh ta ăn món mì thịt bò đầy đủ hương sắc vô cùng thơm ngon do chính Thẩm Chi Hủ làm thì cảm thấy: Tô mì này thật xứng đáng với giá hai viên tinh hạch cấp 2!
Thôi bỏ đi, coi như mình chưa nói! Lần sau sẽ tới nữa!╭(╯3╰)╮
Sau khi Cố Hựu Kỳ được thưởng thức món ngon do Thẩm Chi Hủ làm, ngày nào anh ta cũng tới chỗ anh ăn cơm, bởi vì ăn ngon uống ngon mà khí sắc tốt hơn rất nhiều. Điều này cũng khiến Nhan Dục Chương rất hâm mộ, cậu ta cũng muốn theo chân của đại ca nhưng đáng tiếc da mặt của cậu ta không dày được như đại ca.
Cậu ta không thể ngồi ăn cơm khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ, thêm nữa cậu ta đã từng nhìn thấy anh nhẹ nhàng giải quyết một con zombie cấp 6, cho nên cậu ta thực sự sợ hãi, chỉ có thể bỏ qua chuyện này.
Những người khác cũng có suy nghĩ giống như Nhan Dục Chương, chỉ có thể ngắm nhìn thức ăn ngon thơm phức mà thở dài.
Nhưng mà bọn họ cảm thấy cũng có cái tốt, đám Thẩm Chi Hủ chỉ có hai người một hổ một cây, dị năng thức tỉnh được đều là loại hiếm, cho nên bọn họ có thể trao đổi tinh hạch mà mình cần với Thẩm Chi Hủ.
Nửa tháng sau, thực lực của toàn thể đội ngũ đã tăng một bậc, càng chiến đấu thì lại càng hăng say, chưa kể tới việc Cố Hựu Kỳ đã vượt qua ranh giới cấp 5, chính thức trở thành cường giả cấp 6, nhờ đó mà anh ta tiêu diệt zombie càng dũng mãnh hơn, để có thêm nhiều tinh hoạch thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình ở chỗ Thẩm Chi Hủ.