Chương 455
Đại Bạch thành công phá hỏng hai mắt của mãng xà làm nó càng trở nên điên cuồng. Đuôi rắn bỗng nhiên quét qua trước người hổ mẹ, lại bị tấm khiên băng dày đặc xuất hiện trong chớp mắt ngăn lại.
Rắc rắc…
Biết tấm khiên băng không thể chống cự được bao lâu, hổ mẹ nhanh chóng rút lui. Lúc này toàn bộ cành của cây non mini đều quấn chặt lấy cơ thể mãng xà, dù nó có giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Mãng xà khổng lồ cảm thấy nguy hiểm, dị năng hệ băng hiếm khi sử dụng phát ra trên một diện tích lớn, khiến cho lực lượng tiêu hao quá nhiều, cơ thể trở nên mệt mỏi, ngay cả sức vùng vẫy cũng giảm đi rất nhiều.
Hổ mẹ dùng khiên băng để chống lại đòn tấn công dị năng của mãng xà. Biết rằng cơ hội của mình đã đến, Đại Bạch giẫm lên cơ thể mãng xà đi tới đầu rắn, dồn sức vào móng vuốt sắc bén lóe lên ánh lạnh lẽo cắm vào vảy đầu của nó. Trong lúc mãng xà bị đau, hổ mẹ móc ra được một viên tinh hạch màu băng xanh có kích thước bằng quả trứng cút.
Không còn tinh hạch, mãng xà khổng lồ ngay lập tức mất mạng, mềm nhũn nằm úp sấp trong lồng giam dựng bằng cành cây.
“Chúng nó thành công rồi!”
Trong bóng tối, có người kêu lên.
“Câm miệng, đừng đánh rắn động cỏ!” Người phụ nữ đạp cho người đàn ông gây ồn ào một cái, trốn tránh thật kỹ.
Cô ta không tin động vật và thực vật biến dị sẽ sống chung hòa thuận, chắc chắn một hổ một cây còn sống sót này sẽ ra tay đánh nhau tranh giành tinh hạch của mãng xà khổng lồ.
Bọn họ chỉ cần chờ thời cơ hành động, chờ cả hai bọn chúng bị thương thiệt mới là thời điểm bọn họ được hưởng thụ trái ngọt.
Người phụ nữ đang tính toán cật lực trong lòng, thực sự không biết một hổ một cây bị cô ta tính kế đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ nhưng lại không có tâm trạng để ý đến.
Cây non mini từ từ thu nhỏ lại, cành cây buông lỏng thân thể mãng xà quấn quanh đuôi rắn. Cành cây của nó cuốn tinh hạch màu lam nhạt lên theo sự ra hiệu của hổ trắng lớn.
Ủa, sao lại là tinh hạch hệ băng? Cây có dùng đến cái này đâu chứ! Hổ trắng lớn được hời rồi!
Cây non mini tổn thương, nhìn hổ trắng lớn đã nhảy xuống khỏi cơ thể mãng xà khổng lồ chuẩn bị quay trở lại. Nó cũng không còn cách nào khác đành phải cuộn thi thể con mãng xà khổng lồ to gấp mấy lần mình lại, đi lộc cộc theo sau lưng hổ trắng lớn.
“Đậu móa, tôi có nhìn nhầm không vậy? Thực vật biến dị này có thể đi được ư?”
"Trời ạ, thực vật biến dị đều có thể đi được sao? Sau này chúng ta sẽ không gặp thêm nhiều thực vật biết đi nữa đấy chứ?"
“Không đúng, sao mà động thực vật biến dị lại có thể chung sống hòa thuận được hả? Tại sao bọn chúng lại không đánh nhau? Thế mà thực vật biến dị này lại còn đi sau lưng hổ trắng lớn đáng thương như cô vợ nhỏ nữa?”
“Như này thì chúng ta đánh lén kiểu gì?”
Người phụ nữ cũng không thể tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Trong lúc nhất thời cô ta không biết là mình điên rồi hay là thế giới này mới điên rồi nữa.
Nhưng mà như thế này cũng được.
Sự đặc biệt này càng đáng nghiên cứu hơn mà, không phải sao?
Người phụ nữ mỉm cười nham hiểm.
“Chúng ta làm sao bây giờ đội trưởng? Có còn…” Người đàn ông vừa hỏi vừa làm động tác cắt cổ.
Người phụ nữ thu hồi suy nghĩ, không kiên nhẫn liếc nhìn anh ta: “Chỉ mấy người chúng ta mà đánh lại được chúng nó à? Cái bộ não heo của cậu không cần suy nghĩ làm gì cho nhiều ra!”