Chương 465
Thẩm Chi Hủ không quan tâm đến chuyện này: “Chúng ta cũng đâu thiếu tinh hạch."
"Nhưng cũng không chê có nhiều tinh hạch đâu." Kiều Nghệ vẫn còn nhớ ban ngày Người đẹp ốm yếu nói bọn họ là đám quái thú chỉ thích nuốt tinh hạch, lại kỳ quái đâm chọc: “Dù sao tôi, hổ mẹ và Tiểu Thụ Miêu đều là quái thú chỉ biết nuốt tinh hạch mà.”
Thẩm Chi Hủ thất bại trong gang tấc, anh không thèm để ý đến Cố Hựu Kỳ nữa mà nhẹ nhàng véo cái má đầy thịt của cô: “Em vẫn còn nhớ à?”
"Đương nhiên rồi, lòng tôi còn nhỏ nhen hơn cả lỗ kim đó nhé!” Kiều Nghệ hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu tránh đi bàn tay to lớn của Người đẹp ốm yếu, thổi miếng thịt bò trong bát sau đó cho vào miệng ăn ngon lành,
Thẩm Chi Hủ xoa xoa ngón tay vừa chạm vào má của hổ trắng nhỏ, bất lực lắc đầu.
Hổ mẹ ở bên cạnh không khỏi ngẩng đầu lên khỏi bữa tối, tò mò nhìn nhóc con.
Kiều Nghệ nhìn thấy ánh mắt của hổ mẹ bèn vui vẻ đặt miếng thịt bò đã nấu chín lên người con bò biến dị: “Mẹ cũng nếm thử xem sao đi.”
Hổ mẹ lè lưỡi ra, cuốn miếng thịt bò nóng hổi vào trong miệng, nhai vài lần sau đó nuốt xuống bụng.
“Mẹ thấy có ngon không?”
Hổ mẹ không trả lời.
“Mẹ có muốn ăn nữa không?
Hổ mẹ lắc đầu.
Nó cảm thấy miếng mồi này quả thực quá mỏng manh, thậm chí còn không đủ để nhét kẽ răng, cũng chỉ có mình nhóc con mới thích được.
Hổ mẹ nghĩ vậy, lại tập trung ăn bữa tối thịt bò sống biến dị của mình.
Kiều Nghệ thấy thế cũng không đút cho hổ mẹ nữa, cô ăn đến mức cái miệng nhỏ đỏ bừng.
Thẩm Chi Hủ vừa thả thịt vào nồi lẩu vừa gắp thịt cho vào bát của chú hổ trắng nhỏ, ngoài ra còn có các loại thịt viên và khoai tây cắt lát.
Kiều Nghệ thoải mái thong dong nhận lấy, đợi đến khi ăn no thì cô mới có qua có lại, tiếp nhận công việc của Người đẹp ốm yếu đó là cho nguyên liệu còn lại vào nồi lẩu nấm.
"Tôi no rồi, Người đẹp ốm yếu cũng mau ăn đi."
Thẩm Chi Hủ hơi có chút lo sợ vì được yêu chiều mà nhíu mày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, lại còn thấy cô học cách gắp thức ăn đã được nấu chín bỏ vào bát của mình rất ra dáng bèn thật sự không nhịn được mà bật cười.
"Ngao Ngao học tôi đó à?”
"Anh nói nhiều quá vậy, rốt cuộc có còn muốn ăn nữa không?" Kiều Nghệ trợn tròn mắt nhìn anh đầy xem thường.
"Ăn chứ." Thẩm Chi Hủ hiếm khi được chú hổ trắng nhỏ "phục vụ", làm sao có thể không ăn được đây?
Thẩm Chi Hủ ăn chậm nhưng vẫn rất tao nhã, Kiều Nghệ nhìn qua, đột nhiên cảm thấy mình có thể ăn thêm một chút nhưng khi nhìn xuống cái bụng nhỏ tròn trịa của mình, cô sờ sờ, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
...
Hương thơm ở bên này theo cơn gió truyền đến một nơi nào đó, vài người bên cạnh Thạch Ngọc Cầm ra sức ngửi lấy ngửi để, bánh quy nén vốn dĩ rất ngon lại không còn thơm nữa.
"Thơm quá..."
"Tôi ngửi thấy mùi canh nấm."
“Bọn họ đang ăn lẩu à? Nguồn thức ăn của bọn họ dồi dào thật đấy?”
"Hình như không chỉ mỗi lẩu thì phải? Tôi còn ngửi thấy mùi thịt nướng nữa, là thịt trăn biến dị hôm nay đúng không?”
"Ais, đúng là thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào."
Bọn họ ra sức hít ngửi, trong miệng nhai bánh quy nén cứ như đang nhai sáp.
Thạch Ngọc Cầm nghe bọn họ thảo luận cũng hít một hơi thật sâu.
Điền Nhân Thục không lên tiếng, chú ý tới động tác nhỏ của Thạch Ngọc Cầm, cô ả bèn thì thầm: "Đội trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”