Chương 466
Ban đầu họ còn định để cho trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi nhưng tình hình bây giờ cho thấy kế hoạch đã thất bại, nhiệm vụ của họ chưa hoàn thành mà đã hi sinh rất nhiều người, sau khi bọn họ trở về chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc bị trừng phạt.
Thạch Ngọc Cầm xoa xoa giữa hai đầu lông mày: “Mọi người cứ ở đây đợi trước đi, để tôi đi gọi một cuộc báo cáo tình hình.”
Bốn người kia nhìn nhau, không ngăn cản Thạch Ngọc Cầm.
Thạch Ngọc Cầm đi ra chỗ xa hơn một chút, trốn trong một góc hẻo lánh rồi lấy một chiếc điện thoại vệ tinh đặc chế từ trong không gian ra, sau khi cô ta quay số, người ở đầu dây bên kia đã trả lời điện thoại trong vòng chưa đầy một phút.
"Có chuyện gì?"
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến từ đầu dây bên kia.
Trong lòng Thạch Ngọc Cầm rùng mình, báo cáo lại những câu từ mình đã sắp xếp ổn thỏa từ lâu: "Bác sĩ Hà, nhiệm vụ đã thất bại.”
Toàn bộ sự chú ý của cô ta đều đặt trên tai nên có thể nghe thấy tiếng hít thở khựng lại ở đầu dây bên kia.
"Nhiệm vụ thất bại? Tôi nhớ rõ cô chỉ đi điều tra tình hình ở khu dân cư nhỏ trong thành phố Phù Ương thôi kia mà, làm sao có thể thất bại được?”
Giọng điệu của cô ta nhuốm chút nghi hoặc nhưng cũng đủ để khiến trái tim Thạch Ngọc Cầm run rẩy.
"Một con mãng xà biến dị đã xuất hiện ở khu dân cư, mọi người... Tất cả mọi người đều bị ăn thịt, đội của chúng tôi cũng đã mất rất nhiều người.”
"Mãng xà biến dị?" Người phụ nữ ở đầu dây bên kia dường như nổi lên chút hứng thú: “Kể lại cho tôi nghe về quá trình đi.”
Thạch Ngọc Cầm ngoan ngoãn thuật lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, lúc nói đến Thẩm Chi Hủ, cô ta theo bản năng che giấu năng lực của anh, chờ đến khi nhận ra mình vừa làm cái gì thì trái tim cô ta đập loạn xạ. Thạch Ngọc Cầm vội vàng lấy tay che lại, sợ bị người phụ nữ ở đầu dây bên kia phát hiện.
"Cố Hựu Kỳ...? Anh ta thật sự rời khỏi Hoài Long sao..."
Giọng nói của người phụ nữ trầm thấp, Thạch Ngọc Cầm đang chột dạ nên cũng không nghe rõ cô ta vừa nói gì.
"Bác sĩ Hà, cô vừa nói gì vậy?"
"Không có gì, nếu cô đã gặp Cố Hựu Kỳ thì về sau cứ đi theo bọn họ đi, xem bọn họ muốn làm gì." Người phụ nữ khựng lại một chút: “Xem như lấy công chuộc tội.”
Thạch Ngọc Cầm hiểu ý của cô ta bèn vâng dạ.
“Bên chỗ cô ít người quá, để tôi phái người đến trợ giúp các cô.”
"Cảm ơn bác sĩ Hà."
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không nói gì thêm, khi Thạch Ngọc Cầm đang do dự không biết có nên cúp điện thoại hay không thì lại đột nhiên nghe thấy đầu kia lên tiếng,
"Chủ nhân của con hổ trắng biến dị chỉ nuôi một con hổ trắng thôi à?”
Thạch Ngọc Cầm không biết tại sao cô ta lại hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đúng thế.”
Người phụ nữ thở dài, chỉ để lại một câu "nhớ phải báo cáo hành động của Cố Hựu Kỳ mỗi ngày" rồi cúp điện thoại.
Thạch Ngọc Cầm cất điện thoại vệ tinh vào trong không gian, bất lực xoa xoa giữa hai đầu lông mày sau đó dựa lưng vào thân cây, nhìn màn đêm sâu thẳm không biết đang nghĩ gì.
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói nũng nịu của một đứa trẻ nhẹ nhàng kéo cô ta trở lại thực tại.
"Người đẹp ốm yếu, anh đừng đi theo tôi, tôi có thể tự làm được."
"Ai nói tôi đi theo em, tôi chỉ đang đi dạo mà thôi.”