Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 474

Chương 474
"Ừm."

"Khoai tây chiên đâu?"

"Lát nữa rồi ăn."

Kiều Nghệ: "..."

Hay lắm, cô đã bị lừa!

Cô giận dỗi nhét hộp sữa rỗng vào trong tay Người đẹp ốm yếu rồi thở phì phò phì phò bò ra phía sau.

Thẩm Chi Hủ không ngăn cản cô, chẳng bao lâu sau, hổ trắng nhỏ gầm gừ tức giận trở về thùng xe sau đó ngồi xuống bên cạnh hổ trắng lớn, đặt cái đầu lông xù của hổ trắng lớn lên đùi mình rồi thì thầm với nó.

"Mẹ ơi, Người đẹp ốm yếu đúng là keo kiệt, ngay cả khoai chiên cũng không cho con ăn!”

Hai tai trên đỉnh đầu hổ mẹ giật giật nhưng mí mắt cũng không thèm mở, có lẽ là do nó đã quen với việc thỉnh thoảng nhóc con lại đến mách lẻo với nó.

Giọng nói của cô rất nhỏ nhưng Thẩm Chi Hủ vẫn có thể nghe thấy, anh ném hộp sữa ra ngoài cửa sổ rồi lắc đầu bất lực.

Nhan Dục Chương không biết Kiều Nghệ nói gì nhưng biết cô đang tức giận, sau khi nghĩ ngợi một hồi, cậu ta thấp giọng hỏi: "Anh Thẩm, anh không đi dỗ dành em ấy sao?”

Anh Thẩm "giàu nứt đố đổ vách" kia mà, tại sao lại không cho bạn nhỏ Kiều Nghệ thêm một gói khoai tây chiên nhỉ? Cô bé tủi thân đến mức giận dỗi rồi kia kìa.

"Không cần đâu, đợi lát nữa là em ấy sẽ ổn thôi."

Thật à?

Nhan Dục Chương không tin nhưng cậu ta cũng không dám hỏi.

Không có tiếng Kiều Nghệ nói chuyện, trong xe vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp từ sâu trong cổ họng của hổ trắng lớn.

Kiều Nghệ vuốt ve bộ lông dày của hổ mẹ từng chút một, khi nghe thấy âm thanh thoải mái thư giãn của hổ mẹ, tâm trạng của cô cũng tốt lên theo, không còn nằng nặc chuyện khoai tây chiên nữa. Cô lấy một chiếc lược chải lông ra rồi chải lông cho hổ mẹ từ đầu tới đuôi.

Chỉ sau một lần chải, chiếc lược đã dính đầy những sợi lông trắng như tuyết của hổ mẹ, Kiều Nghệ không hề ghét bỏ mà lấy chúng ra khỏi lược rồi nhét vào túi đã chuẩn bị sẵn.

Kiều Nghệ đã thích len chọc từ thời còn học đại học, sau khi có chút thành tựu, cô đã tạo một tài khoản trên một trang web nhỏ, mỗi tuần đăng tải video mình chọc len, thu hút được vô số người hâm mộ đồng thời còn có thể bán các tác phẩm do chính tay mình làm ra, vậy nên cô cũng kiếm được một khoản khấm khá.

Cô vốn tưởng kể từ khi bước vào tận thế, mình sẽ không còn cơ hội động vào nghề này nữa nhưng không ngờ vào một lần tình cờ chải lông cho hổ mẹ, nhìn thấy số lông hổ dính trên tóc, suy nghĩ trong lòng Kiều Nghệ chợt lóe. Cô thu gom lại toàn bộ lông rụng của hổ mẹ, định khi nào gom đủ sẽ làm một con hổ verson mini dành riêng cho hổ mẹ.

Kiều Nghệ nghĩ đến đây lại cười ha ha, tiếp tục chải chuốt cho hổ mẹ.

Hổ mẹ cũng rất thư thái, dựa vào đùi của nhóc con chầm chậm đi vào giấc ngủ.

Cây non mini trong góc cảm thấy mình đã bị hổ trắng nhỏ hắt hủi bèn lạch bà lạch bạch bước tới, nó không chịu nổi cô đơn mà dùng cành cây quấn lấy cổ tay hổ trắng nhỏ, kéo kéo giống như đang làm nũng.

Kiều Nghệ theo lực kéo nhẹ nhàng của nó nhìn sang, thấy cây non mini đang rung lá, cành cây linh hoạt khéo léo xếp thành ba chữ.

[Tôi cũng muốn.]

"Mày muốn cái gì? Mày làm gì có lông!”

Cây non mini đúng là ngốc nghếch, nếu cô chải lông cho nó thật có khi một lược là bay luôn cả hàng lá chứ không đùa.

[Tôi không nghe, tôi không nghe.]

"Ngoan nào, mày là thực vật, không thể chải lông được." Kiều Nghệ sợ cây non mini không chịu từ bỏ ý định, hai mắt đảo một vòng chợt nảy lên ý tưởng mới: "Tao không chải lông cho mày được nhưng tao có thể cắt tỉa cành cho mày mà!”

 


Bình Luận (0)
Comment