Chương 477
Nơi đó có thể coi là “muôn màu muôn vẻ", nào là sòng bạc, nhà thổ, đấu trường chiến đấu, tất cả những thứ vốn là góc tối của xã hội trước tận thế đều xuất hiện ở đây.
Cố Hựu Kỳ không đi dạo nổi nữa, Thẩm Chi Hủ cũng vậy.
Bởi vì khi bọn họ đi ngang qua một đám đàn ông thân cao chân dài, khuôn mặt xuất chúng hơn người đang đứng trước cửa tiệm nào đó, hổ trắng nhỏ trong lòng Thẩm Chi Hủ không thể rời mắt đi được, thiếu điều chảy nước dãi nữa thôi. Dáng vẻ thèm thuồng kia khiến anh đen mặt, vừa bực mình vừa tức cười.
Anh che kín mắt hổ trắng nhỏ lại rồi bế cô đi ra chỗ khác, chuẩn bị chờ đám người Cố Hựu Kỳ ở bên ngoài.
Chỉ là anh không biết sau khi mình đi ra thì đám người Cố Hựu Kỳ cũng đi ra theo, vẻ mặt có chút khó tả.
"Sao anh lại che mắt tôi, bỏ tay ra!" Kiều Nghệ cố gắng hết sức kéo lòng bàn tay to lớn của Người đẹp ốm yếu xuống mà không được.
Chết tiệt, nhiều anh đẹp trai như thế cô xem một chút có làm sao đâu? Cũng đâu mất miếng thịt nào!
Thẩm Chi Hủ thấy không còn đám đàn ông đáng ghét kia nữa nên buông tay ra, véo má cô rồi nói: "Ngao Ngao còn nhỏ, học không lo học mà háo sắc phết nhỉ?”
Cái, cái gì cơ, tên háo sắc? Người đẹp ốm yếu nói linh ta linh tinh gì đấy!
"Tôi không phải! Mọi người đều có tình yêu với cái đẹp, hổ cũng vậy, tôi nhìn một chút thì có làm sao!" Kiều Nghệ vô lý mà bướng bỉnh phản bác.
"Xời, em còn học được cả câu này cơ à?” Thẩm Chi Hủ giận quá hóa cười.
Kiều Nghệ ưỡn ngực lên đầy tự tin, nhìn anh không chịu thua kém.
Cố Hựu Kỳ nghe thấy hai người cãi nhau bèn đi tới đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng đó, đúng đó, một thời gian nữa là Tiểu Nghệ đã thành một thiếu nữ rồi, bây giờ không nhìn thì sao sau này tìm bạn trai được?”
Bạn trai?
Thẩm Chi Hủ sững sờ, anh đúng là không nghĩ tới chuyện này.
Anh nhíu mày, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Hựu Kỳ, cảm thấy nụ cười của anh ta vô cùng gợi đòn.
“Ở chỗ này có chuyện của anh à, lượn đi!”
Cố Hựu Kỳ không tức giận mà ngược lại còn mỉm cười: "Quả đúng là không phải chuyện của tôi, chỉ tiếc cho Tiểu Nghệ có một người anh trai cuồng em gái như anh, sau này không dễ tìm được bạn trai đâu.”
Anh ta đảo mắt, muốn đổ thêm dầu, định nói nếu Kiều Nghệ không chê thì có thể cân nhắc anh ta nhằm chọc tức tên gian thương trục lợi này. Ai mà ngờ gian thương Thẩm Chi Hủ không hề thương tình mà rút lưỡi dao không gian ra, anh ta tránh né trong gang tấc sau đó vỗ vỗ lồng ngực còn đang sợ hãi.
"Thời buổi này nói lời thật lòng còn bị cho ăn đánh, thật đáng sợ, đáng sợ.”
Thẩm Chi Hủ: "..."
Kiều Nghệ mím môi cười, cảm thấy Cố Hựu Kỳ đúng là gan dạ, dám nhảy lên đầu Người đẹp ốm yếu mà ngồi, nhưng mà…
Bạn trai á?
Cô còn chưa nghĩ tới chuyện này nữa...
Trong lúc Kiều Nghệ suy tư, cô vô thức liếc nhìn Người đẹp ốm yếu đang đen mặt.
***
Phù...
Kiều Nghệ mở mắt ra sau khi điều chỉnh dị năng trong cơ thể hằng ngày xong, đập vào mắt chính là Người đẹp ốm yếu đang ngồi trên ghế sô pha đối diện, cụp mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Chi Hủ mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra nửa đoạn cánh tay săn chắc. Bắp chân thon dài chắc khỏe được quần dài màu đen bao bọc lấy, đường cong mơ hồ khiến người ta hâm mộ.