Chương 478
Ánh mắt của cô đi từ dưới lên trên, dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo tuấn tú của anh.
Kiều Nghệ gãi gãi gò má, cảm thấy từ sau khi trở về, Người đẹp ốm yếu có gì đó là lạ, buổi tối lúc bọn họ ăn cơm, anh cũng mất tập trung.
Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
Cô mang theo nghi hoặc này rón rén bước tới. Trước đây lúc cô chuẩn bị đùa dai với anh, Người đẹp ốm yếu sẽ thờ ơ nhìn sang, chỉ cần liếc mắt đã ngăn cản suy nghĩ muốn chơi khăm của cô.
Nhưng hôm nay thì khác, cô cũng đã đi đến bên cạnh anh rồi, nhưng Thẩm Chi Hủ vẫn giữ nguyên dáng vẻ cụp mắt trầm tư kia.
Ồ, Người đẹp ốm yếu có tâm sự à?
Kiều Nghệ vô tâm, đã quên hết sạch chuyện xảy ra ở khu giải trí trước đó không còn một mống, cho nên không hề liên tưởng dáng vẻ này của Thẩm Chi Hủ với những gì đã diễn ra ở khu giải trí.
Cô suy nghĩ một hồi, sau đó đưa một đầu ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào gò má Người đẹp ốm yếu.
Xúc cảm rất tốt, nhưng cô không dám tiếp tục, chỉ chạm vào một lúc rồi rụt tay về.
Bấy giờ Thẩm Chi Hủ mới hoàn hồn lại, lúc ngước mắt lên, đáy mắt mờ mờ mịt mịt.
“Ngao Ngao?”
Kiều Nghệ giấu bàn tay làm loạn ra sau lưng, ngón tay theo bản năng cọ cọ mấy cái vào ngón tay vừa mới chạm vào gò má của anh.
“Người đẹp ốm yếu ơi, anh đang nghĩ gì thế? Sao lại tập trung như vậy?” Cô nghiêng đầu, mái tóc dài hơi rối rơi xuống theo động tác của cô.
“Không có gì.” Nói xong, Thẩm Chi Hủ kéo người đến bên cạnh mình, lần nữa buộc lại tóc cho cô một cách vụng về.
“A, lỏng một chút, đừng buộc chặt quá.”
Siết da đầu quá chặt sẽ tổn thương đến đường chân tóc!
Bây giờ cô vẫn còn là một đứa trẻ đó, phải nuôi dưỡng đường chân tóc thật tốt!
Cũng bởi vì thốt ra lời này mà Kiều Nghệ cũng quên mất chuyện mình muốn hỏi.
“Tôi biết.” Dứt lời, động tác trên tay của Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng hơn chút ít, mất mấy phút mới buộc đuôi ngựa xong cho bé gái trước người, còn không quên đưa một cái gương cho cô đỏm dáng một lúc.
Kiều Nghệ vui vẻ nhận lấy gương, soi bản thân ở bên trong.
Anh cũng không nhịn được nở nụ cười, mà sau khi nhớ đến những gì Cố Hựu Kỳ nói, nụ cười lập tức tắt đi. Anh mím mím môi, như lơ đãng mà lên tiếng: “Hôm nay em chưa đi dạo khu giải trí xong, ngày mai có muốn đi xem lần nữa không?”
Kiều Nghệ khựng lại, hôm nay cô đúng là bị đàn ông mê mẩn rồi, nhưng sau khi tỉnh táo lại cũng nhận thấy nơi đó chẳng phải chỗ tốt lành gì. Hơn nữa, những người đó có đẹp đến mấy cũng kém hơn Người đẹp ốm yếu, cô tội gì phải đi một chuyến nữa chứ.
Nghĩ đến đây, cô lắc lắc đầu.
“Không đi, còn không bằng đi khu giao dịch.”
Vẫn là đồ ăn ở khu giao dịch tương đối hấp dẫn cô.
Thẩm Chi Hủ chẳng hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng câu nói có lý chẳng sợ “mọi người ai cũng có lòng dạ thích cái đẹp, hổ cũng có” kia lại dính chặt trong đầu giống như cao dán da trâu, khiến anh nhất thời không có cách nào quên được.
“Chẳng phải Ngao Ngao nói mọi người ai cũng có lòng dạ thích cái đẹp sao?”
“Ừ hứ.” Kiều Nghệ lườm anh: “Người đẹp ốm yếu cũng là người đẹp mà, tại sao tôi phải chạy xa như vậy ngắm những thứ phấn son dung tục kia chứ?”
Phấn son dung tục?
Đây là những thứ lung ta lung tung gì thế?
Thẩm Chi Hủ suýt chút nữa bị chọc giận đến bật cười, nhưng nhiều hơn cả vẫn là thở phào nhẹ nhõm.