Chương 481
Cuối cùng Thẩm Chi Hủ cũng biết tại sao anh chưa từng nghe qua chỗ tên hang Tiêu Tiền này, hóa ra cái này là do Sở Thiên xây dựng.
Anh bật cười khi nghĩ đến người đàn ông với gương mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn còn liều mạng một hơi muốn để sở nghiên cứu trả cái giá thật đắt kia ở kiếp trước.
Cố Hựu Kỳ lại cảm thấy khó hiểu không thôi, thậm chí anh ta còn cảm thấy Thẩm Chi Hủ như vậy hơi hơi làm người ta sợ hãi: “Anh cười cái gì?”
Anh thu lại nụ cười: “Không có gì.”
“Tuy rằng Sở Thiên này từng ngồi tù, nhưng tôi lại nghe người khác nói gã gánh tội giúp người ta mới ngồi tù, chậc chậc chậc.”
Thẩm Chi Hủ không để bụng, còn chuyển đề tài: “Anh nói xong chưa?”
Cố Hựu Kỳ gật đầu.
“Còn có chuyện gì cần bổ sung không?”
“Không có.”
“Vậy anh có thể lượn được rồi.”
Hôm nay anh quả thực không muốn nhìn thấy gương mặt thiếu đòn kia của Cố Hựu Kỳ nữa, anh sợ mình sẽ mất đi năng lực tự kiềm chế bản thân tự hào mà đánh anh ta thành đầu heo.
Cố Hựu Kỳ: “...”
Anh ta không cam tâm đến mấy cũng vẫn bị đuổi ra khỏi cửa.
Vào lúc này, Kiều Nghệ thì thầm trò chuyện với hổ mẹ xong cũng đã đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu, trên mặt còn mang theo nụ cười sáng lạn. Cô chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói vừa có chút bất đắc dĩ vừa có chút cưng chiều của Thẩm Chi Hủ.
“Biết rồi, ngày mai tôi sẽ dẫn hai người đến khu giao dịch.”
“Oh yeah, Người đẹp ốm yếu thật tốt.”
Thấy hổ trắng nhỏ buông tay mình ra, rồi lại chạy đi chơi đùa với hổ trắng lớn, Thẩm Chi Hủ không khỏi mỉm cười. Thế nhưng, khi anh nghĩ đến hổ trắng nhỏ sẽ dẫn một người bạn đời lông xù khác trở về trong tương lai, đột nhiên cảm thấy phiền lòng mà giơ tay lên xoa xoa mi tâm.
(Thẩm Chi Hủ: Tui khổ quá mà!
Hổ trắng lớn: Lông xù belike!)
Sáu giờ sáng, chân trời vừa mới hửng sáng, còi báo động chói tai đã vang khắp toàn bộ hang Tiêu Tiền.
Kiều Nghệ đang vùi mình ngủ say trong lòng hổ mẹ bị còi báo động đánh thức. Cô bật dậy khỏi giường, mái tóc mày tuyết trắng rối bù, đáy mắt mờ mịt còn xen lẫn một chút hoảng hốt lo sợ.
“Sao vậy? Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lúc này hổ mẹ cũng cảnh giác bò dậy đứng bên cạnh nhóc con, mắt hổ trong veo nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đôi tai tròn của nó căng thẳng dựng đứng lên như thể nghe thấy tiếng động gì đó, thỉnh thoảng còn run rẩy mấy lần.
Khoảnh khắc còi báo động vang lên, Thẩm Chi Hủ cũng ngồi dậy khỏi giường. Anh xoa xoa trái tim hơi đau nhức, lực không gian dồi dào tràn ra từ trong cơ thể anh ra ngoài.
Kiều Nghệ và hổ mẹ như cảm nhận được, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
“Người đẹp ốm yếu ơi, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Còi báo động chói tai vẫn đang tiếp tục, trong đó còn xen lẫn với tiếng người huyên náo.
“Có động vật biến dị đánh úp.”
“Cái gì?” Kiều Nghệ thốt lên một tiếng, không khỏi ôm lấy hổ mẹ đang rục rà rục rịch sau khi nghe thấy có động vật biến dị: “Là động vật biến dị nào vậy?”
“Không biết.” Thẩm Chi Hủ lắc lắc đầu: “Con cầm đầu là một con động vật biến dị cấp 6, cũng không biết hang Tiêu Tiền này có thể chống đỡ được lần động vật biến dị tấn công bất ngờ này hay không.”
“A cái này... Chúng ta có cần mau chóng đến xem không?” Kiều Nghệ thử hỏi dò.
Thẩm Chi Hủ lắc đầu: “Hai mẹ con ở lại đây đợi, tôi đi xem sao.”
“Ơ? Tại sao?”
Hai đôi mắt có màu sắc giống nhau như đúc đều nhìn chằm chằm về phía anh cùng lúc.