Chương 482
Thẩm Chi Hủ không thể làm gì khác hơn là phải giải thích: “Tối hôm qua chúng ta mới tới đây, không biết rõ tình hình của hang Tiêu Tiền này. Cộng thêm Đại Bạch cũng là động vật biến dị, sau khi rời khỏi đây bị người khác coi là động vật biến dị tập kích sẽ không tốt.”
Kiều Nghệ bừng tỉnh hiểu ra: “Cũng đúng nhỉ...”
Cô dừng lại một lúc, sau đó xua xua tay với anh: “Vậy Người đẹp ốm yếu mau đi đi, tôi và hổ mẹ ở đây đợi anh trở về!”
“Ngoan.”
Thẩm Chi Hủ xoa xoa đỉnh đầu hổ trắng nhỏ, tùy ý thay một chiếc áo phông rồi ra ngoài.
Lúc thay quần áo, Kiều Nghệ nhanh tay lẹ mắt che ánh mắt của hổ mẹ lại, bản thân cô cũng cụp mắt xuống. Nhưng cuối cùng cô cũng không tránh được lòng tò mò của mình mà len lén hí mắt nhìn, lại chỉ thấy vòng eo gầy có lực kia.
Cái này có phải là vòng eo thon gọn* của đàn ông trong truyền thuyết không?
(*Nguyên văn là 公狗腰 (công cẩu eo): chỉ đàn ông có vòng ngực rộng hơn vòng eo, dưới eo tạo thành đường cong gợi cảm)
Kiều Nghệ chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn.
Thẩm Chi Hủ vẫn không biết hổ trắng nhỏ đang suy nghĩ gì, anh thay xong áo thì lập tức ra khỏi cửa, vừa khéo gặp phải Cố Hựu Kỳ cũng đang đi ra ngoài.
“Anh biết chuyện gì đã xảy ra không?” Anh ta vội vàng hỏi.
“Có động vật biến dị đánh úp.”
“Gì cơ?”
Thẩm Chi Hủ không có ý định giải thích mà sải bước mau chóng rời đi, Cố Hựu Kỳ vẫn đang chìm trong khiếp sợ tại chỗ, thấy anh rời đi cũng lập tức đi theo sau.
Bọn họ chạy đến địa điểm xảy ra sự việc, đám động vật biến dị đã bị lính canh của hang Tiêu Tiền dọn dẹp xong hết rồi. Cả hai cũng đúng lúc nhìn thấy một con sói khổng lồ cao hai mét bị một làn sương đen ăn mòn thành bộ xương, sau đó một viên tinh hạch màu vàng rơi bộp xuống.
“Đại ca, anh không sao chứ?”
Thẩm Chi Hủ và Cố Hựu Kỳ nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy vọt tới bên cạnh người đàn ông cũng cao gầy giống như thế, cẩn thận xử lý vết thương trên bả vai gã.
“Những con súc sinh đáng chết này ở đâu ra vậy? Còn học cách đánh úp bất ngờ nữa!” Ôn Khang liếc nhìn thi thể của lính canh gần đó, mi tâm nhíu thật chặt.
Người đàn ông kia bực bội không lên tiếng, đột nhiên ánh mắt sắc bén của gã nhìn sang hướng khác như cảm giác được gì đó thì đối diện với hai đôi mắt đen có cảm xúc khác nhau. Sau khi nhận ra là hai khuôn mặt xa lạ, gã hơi nheo mắt lại.
“Xem ra chúng ta không có cơ hội ra tay rồi.” Cố Hựu Kỳ đối mặt với con ngươi đen nhánh sắc bén của người đàn ông, trên mặt nở nụ cười.
Thẩm Chi Hủ dời tầm mắt đi, anh không có sở thích đối mắt với người đàn ông khác quá lâu, cũng không hùa theo Cố Hựu Kỳ mà là xoay người chuẩn bị trở về khách sạn.
“Này? Anh đi đâu đấy?”
“Về làm bữa sáng cho Ngao Ngao.”
Cố Hựu Kỳ: “...”
Đúng là một người anh nhị thập tứ hiếu* ha! Cố Hựu Kỳ anh ta chịu phục rồi!
(*Nhị thập tứ hiếu: tác phẩm kể lại sự tích 24 tấm gương hiếu thảo nổi tiếng của Quách Cư Nghiệp)
“Có người mới tới gần đây à?” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng lưng càng lúc càng xa của bọn họ, đáy mắt thoáng qua trầm tư.
Ôn Khang sửng sốt: “Hình như là phải? Đại ca à, anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Điều tra xem người tới là ai.” Sở Thiên liếm liếm cánh môi hơi khô của mình, trực giác nhạy bén nói cho gã biết hai người đàn ông này rất mạnh, nhất là tên ẻo lả có dáng dấp đẹp mắt nhất kia.
(Thẩm Chi Hủ: Ẻo lả? Chắc chưa?
Kiều Nghệ: Chưa…) (⁄⁄•⁄ω⁄•⁄⁄)⁄