Chương 485
“Bọn họ chuẩn bị đi căn cứ Đông Nam.” Ôn Khang dừng một lúc: “Chậc, căn cứ lớn đâu có tốt bằng hang Tiêu Tiền của chúng ta, bên đó nhiều quy tắc như vậy mà. Đại ca à, anh nói chúng ta có nên giữ người lại không?”
Cậu ta cười ha hả, đáy mắt trong suốt rõ ràng.
“Nói sau đi.” Sở Thiên lắc lắc đầu, trực giác nói cho gã biết rằng người đàn ông này không dễ trêu vào. Vừa khéo máy bay trực thăng vẫn chưa về, tranh thủ mấy ngày nay quan sát những người này kỹ càng xem xem.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của gã lại lần nữa nhìn tên ẻo lả, nhưng không ngờ người kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của mình. Con ngươi của gã chợt co rụt lại, lần đầu tiên hoảng hốt dời tầm nhìn đi.
Thật là mạnh mẽ!
Rốt cuộc tên ẻo lả này có lai lịch gì?
Sở Thiên nhớ lại cảm giác nguy hiểm đột ngột dâng lên khi vừa mới đối mặt nhau, hàm răng nghiến chặt lại.
“Chậc, không ngờ ở cái hang Tiêu Tiền nhỏ bé này lại có đàn ông cao cấp như vậy.”
Trong một cửa hàng nhỏ, một người phụ nữ mặt mày quyến rũ mặc váy hai dây màu đen, ngón tay quấn quanh máy tóc xoăn dài màu nâu. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông điển trai đang dịu dàng nói chuyện với cô bé có mái tóc dài màu tuyết trắng ở cách đó không xa. Cô ả càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, đầu lưỡi non mềm kìm lòng không đậu mà liếm liếm đôi môi đỏ mọng đầy đặn.
Thạch Ngọc Cầm ở đối diện thấy dáng vẻ này của người phụ nữ, ngoài cảm giác chán ghét ra còn dâng lên một tia khó chịu, giọng điệu lạnh lùng: “Sáng sớm cô phát điên cái gì thế?”
Người phụ nữ kia bị người ta nói như vậy, cũng không tức giận, còn nở nụ cười nhìn sang: “Sao nào? Em gái Cầm ghen à? Đừng giận đừng giận mà, tối nay chị đến tìm em.”
Dứt lời, người phụ nữ hài lòng nhìn sắc mặt xanh mét của Thạch Ngọc Cầm, trong lòng chậc một tiếng, tầm nhìn lại lần nữa trở lại người đàn ông cách đó không xa. Cô ả thấy anh sắp rời đi, chuẩn bị đứng dậy đi theo, nhưng mà mông vừa nhổm dậy khỏi ghế thì cánh tay đã bị Thạch Ngọc Cầm hung hăng tóm lấy.
“Cô đi làm gì?”
“Em gái Cầm đừng cản trở chị đây đi săn chứ.”
Đi săn?
Người đàn bà điên Cao Nhược Lâm này vừa ý Thẩm Chi Hủ ư?
Thạch Ngọc Cầm chẳng hiểu sao lại dâng lên một cơn tức giận, cô ta cười khẩy: “Tôi khuyên cô đừng nhằm vào anh ta, nếu không ngay cả chết thế nào cũng không biết đâu!”
Cao Nhược Lâm sửng sốt, con ngươi đảo quanh rồi lại ngồi xuống, một tay khác xoa xoa bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Thạch Ngọc Cầm một cách mờ ám.
Cô ta giật mình, đột nhiên rụt tay về.
“Lời này của em gái Cầm có ý gì? Em biết con hàng cao cấp kia sao?”
Thạch Ngọc Cầm không nói lời nào.
Cao Nhược Lâm nheo mắt lại, nhớ tới nhiệm vụ lần này của cô ta và yêu cầu tiếp viện đột ngột đêm hôm qua của Hà Nguyệt Liên, cô ả bừng tỉnh vỡ lẽ: “Hóa ra là đối tượng nhiệm vụ à... Chậc chậc, em gái Cầm thật là may mắn.”
Thạch Ngọc Cầm mím chặt môi khi thấy cô ả đoán ra được, không hiểu tại sao lần này người chi viện cho mình lại là người đàn bà Cao Nhược Lâm này. Cô ta liếc nhìn vẻ mặt tràn đầy hứng thú của cô ả, cũng biết đối phương chắc chắn đã ngắm trúng Thẩm Chi Hủ rồi.
Cũng phải, vẻ ngoài của người đàn ông kia mỹ lệ như thế, sao Cao Nhược Lâm có thể không thích cho được?
“Nếu cô đã biết là đối tượng nhiệm vụ thì khiêm tốn một chút, đừng có mà phóng đãng.”