Chương 488
Bởi vì chuyện này xảy ra, Kiều Nghệ không có ý định tiếp tục đi dạo nữa, nhất là khi trông thấy ánh mắt không chút che giấu của Cao Nhược Lâm nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
“Tôi muốn quay về.”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, cũng không nhìn hai người kia mà dắt hổ trắng nhỏ xoay người rời đi.
“Này...” Cao Nhược Lâm muốn gọi người lại, nhưng Thạch Ngọc Cầm lại hung ác véo cánh tay cô ả. Cô ả bị đau, lúc phản ứng lại thì người đã đi xa.
“Thạch Ngọc Cầm, cô làm cái gì thế hả?” Cao Nhược Lâm giận dữ trợn mắt nhìn cô ta.
“Cô quên tôi đã nói gì ư? Thẩm Chi Hủ không dễ chọc, cô đừng có cợt nhả trước mặt anh ta!”
Cô ả đột nhiên nheo mắt lại, quan sát Thạch Ngọc Cầm từ trên xuống dưới, tiếp đó bật cười một tiếng: “Chậc, xuân tình của em gái Cầm nảy nở rồi sao? Thích Thẩm Chi Hủ à? Chậc chậc, tôi còn tưởng cô là đồ cuồng công việc, vốn dĩ xem thường đàn ông chứ? Chẳng qua cũng thế thôi, tôi cũng thích đàn ông cao cấp khó chơi như vậy, kiều người cuồng công việc như em gái Cầm đây tất nhiên cũng thích rồi.”
“Cô nói bậy nói bạ gì đó?”
“Có phải tôi nói bậy hay không trong lòng cô hiểu rõ mà.”
Thạch Ngọc Cầm há miệng, nhưng Cao Nhược Lâm lại không muốn nghe tiếp nữa, buông tay kéo cô ta ra rồi sải bước catwalk rời đi. Dáng vẻ kia đâu có giống bị trẹo chân chứ.
Nào ngờ một màn này bị người đàn ông trên lầu trông thấy từ đầu đến cuối.
“Chậc chậc, người đàn ông này đúng là trai thẳng, người đẹp như vậy nhào vào lòng mà anh ta lại từ chối.” Ôn Khang nhấp một ngụm trà nóng, ánh mắt đảo mấy vòng trên mặt Cao Nhược Lâm.
“Tôi nhớ, đây là người phụ nữ của Kỷ Chính.”
Ôn Khang sửng sốt: “Hình là đúng là vậy thật.”
Nói xong, cậu ta nhận ra điều gì đó, đột nhiên vỗ bắp đùi: “Hay thật, tên nhóc Kỷ Chính này thật là cam lòng để người phụ nữ của mình đi cám dỗ người mới tới kia!”
“Chưa chắc.” Sở Thiên lắc lắc đầu: “Phái người đi điều tra người phụ nữ kia đi.”
Ôn Khang lập tức đồng ý: “Đại ca cảm thấy cô ả có vấn đề sao?”
Sở Thiên nhấp một ngụm trà, không tỏ rõ ý kiến.
...
Lúc trở về khách sạn, lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ đi tìm Cố Hựu Kỳ.
Ai ngờ anh ta vừa mới tỉnh ngủ, lúc mở cửa ra chỉ mặt một chiếc quần đùi thùng thình, lộ ra lồng ngực với thớ thịt săn chắc và tám múi cơ bụng mê người.
Mặt mũi Thẩm Chi Hủ tối sầm, nhanh chóng che kín đôi mắt của hổ trắng nhỏ lại.
Kiều Nghệ không giãy giụa, ánh mắt mở to nhìn trong bóng tối.
Người đẹp ốm yếu che mắt quá chậm, cô thấy hết rồi!(〃ノωノ)
Cố Hựu Kỳ cũng không nghĩ tới Thẩm Chi Hủ sẽ gõ cửa, lại thấy anh che mắt Kiều Nghệ lại, bèn cười hì hì lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào.
“Cơn gió nào thổi tượng pho Phật lớn nhà anh đến đây thế?”
Dứt lời, anh ta nghiêng người ra hiệu cho Thẩm Chi Hủ tiến vào.
Sắc mặt của anh vẫn khó coi như cũ, buôn bàn tay che đôi mắt của hổ trắng nhỏ ra rồi dắt cô vào trong, hổ trắng lớn và cây non mini ở sau lưng cũng bước vào.
Bọn họ dường như không có hứng thú với phòng của Cố Hựu Kỳ, sau khi vào trong thì đứng yên tại chỗ chờ không nhúc nhích.
“Anh hãy phái một người đáng tin cậy theo dõi Thạch Ngọc Cầm.”
Cố Hựu Kỳ ngây ngẩn: “Làm sao vậy?”
Không chỉ có anh ta khó hiểu, Kiều Nghệ cũng chớp chớp mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Vừa rồi ở khu giao dịch, tôi gặp được đồng đội của cô ta đóng giữ ở hang Tiêu Tiền.”