Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 487

Chương 487
Không còn cách nào, cô nhìn anh với ánh mắt hỏi dò.

“Đừng để ý, đợi lát nữa bị người ta ăn vạ, em cam lòng đưa tinh hạch không?”

Kiều Nghệ: “...”

Cao Nhược Lâm: “???”

Thấy cô ả chịu thiệt, Thạch Ngọc Cầm rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

Cao Nhược Lâm nghe thấy tiếng cười lập tức tỉnh táo lại, hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Chi Hủ, kế đó giả vờ tội nghiệp nhìn về phía Thạch Ngọc Cầm.

“Em gái Cầm à, còn không mau đến đỡ chị với!”

Hai chữ cuối cùng kia gần như là cô ả nghiến răng nghiến lợi thốt ra.

Thạch Ngọc Cầm nghe nói thế, sải bước đến đỡ người dậy, đồng thời không quên nói với mấy người Thẩm Chi Hủ: “Xin lỗi, để mọi người chê cười rồi.”

Cao Nhược Lâm mượn lực từ cô ta uốn éo eo đứng dậy, cuối cùng có không quên vén mái tóc dài của mình lên. Hương thơm chui vào mũi của Kiều Nghệ và hổ mẹ, hai mẹ con hẳn không quen mùi nước hoa cho lắm, cho nên đều không hẹn mà hắt xì cùng một lúc.

Cao Nhược Lâm: “...”

Hôm nay là chuyện gì xảy ra vậy? Cô ả dính sao Thủy nghịch hành* à?

*Thủy Nghịch hành được định nghĩa là tình trạng nước chảy ngược lên thường là do sự đổi chiều của một con sông hoặc dòng nước. Trong phong thủy thủy nghịch hành được coi là một dấu hiệu xấu báo hiệu cho sự thất bại, rắc rối, trở ngại và khó khăn trong tương lai. Tuy nhiên nhiều người không tin vào sự tồn tại của Thủy Nghịch hành và cho rằng đó chỉ là một quan niệm không có cơ sở khoa học.

Cô ả chịu đựng buồn bực, nặn ra một nụ cười: “Em gái Cầm, hai người quen biết nhau sao? Không giới thiệu cho chị ư?”

Thạch Ngọc Cầm vốn không muốn để ý đến Cao Nhược Lâm, nhưng cô ả âm thầm véo cánh tay bản thân, cô ta chỉ có thể nhịn đau giới thiệu mọi người với nhau: “Đây là Thẩm Chi Hủ, bên cạnh là em gái của Kiều Nghệ của anh ta.”

“Thì ra là như thế, chào anh Thẩm, chào em gái Kiều.”

Xưng hô “anh Thẩm” này thành công làm cho Kiều Nghệ sặc nước miếng của mình, gò má trắng nõn ửng đỏ bởi vì ho khan.

“Ngao Ngao sao vậy?” Thẩm Chi Hủ nhíu mày, hơi ngồi xổm xuống giống như thường ngày.

Kiều Nghệ xua xua tay, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.

“Tôi không sao, chỉ là bị sặc thôi.”

Xưng hô anh Thẩm này cũng buồn nôn quá đi mất, da gà da vịt của cô cũng sắp nổi lên cả rồi, người phụ nữ này cũng thật thần kỳ.

Vô hình trung, Kiều Nghệ có thêm một phần chán ghét cô ả quyến rũ tự tới làm quen này.

“Đừng làm phiền anh em nhà người ta!” Thạch Ngọc Cầm trợn mắt nhìn Cao Nhược Lâm vẫn đang ném ánh mắt mê hoặc, sau đó áy náy mở miệng: “Xin lỗi anh Thẩm, đây là đồng đội của tôi Cao Nhược Lâm, cô ấy thích nói đùa, hai người đừng để bụng.”

Đồng đội?

Thẩm Chi Hủ híp mắt lại, đáy mắt thoáng qua mấy suy nghĩ.

Kiều Nghệ cũng sửng sốt một hồi: “Sao trước kia chưa từng nhìn thấy cô ấy?”

“Tiểu đội của chị chia thành hai, một đội theo chị làm nhiệm vụ, đội khác nghỉ ngơi dưỡng sức ở hang Tiêu Tiền.” Thạch Ngọc Cầm giải thích xong mới giật mình nhận ra bé gái trước mắt mình dường như đã cao lớn hơn rất nhiều, lần đầu bọn họ gặp mặt, Kiều Nghệ hình như chưa cao như vậy. Nhưng cô ta không để tâm đến điều này, chỉ len lén liếc nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy anh không phản ứng gì lại không biết là cảm thấy mất mát hay là vui mừng.

Kiều Nghệ à một tiếng, tin tưởng lời giải thích của cô ta.

Lúc này Cao Nhược Lâm mới cẩn thận quan sát Kiều Nghệ, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời: “Em gái Kiều Nghệ thật xinh đẹp, sau này lớn nên chắc chắn sẽ là một người đẹp tuyệt trần.”

Đây là lần đầu tiên Kiều Nghệ được người khác khen ngợi, bèn mỉm cười ngượng ngùng. Cho dù cô không thích Cao Nhược Lâm, nhưng vẫn khách sáo đáp lại: “Cảm ơn, cô cũng rất đẹp.”

Cô ả cười càng chân thành hơn một chút.

Thẩm Chi Hủ lại không muốn ở cùng hai người này nữa, vì thế anh cúi đầu nhìn hổ trắng nhỏ: “Ngao Ngao còn muốn ăn gì không nào?”

(Thẩm Chi Hủ: Quy tắc 1, ngoài vợ ra còn lại là đinh gỉ.)

 


Bình Luận (0)
Comment